Chương 3 - Người Đợi Chờ Vô Hình
“Đều là món em thích ăn!”
Tôi hít sâu một hơi, mím môi rồi khẽ mở lời:
“Tống Trình Dục, từ nhỏ em đã ít khi được ăn những thứ này… em bị dị ứng hải sản.”
Bất chợt, anh ta dừng tay đang gắp thức ăn cho Chi Chi, lúng túng nhìn tôi.
Có chút hoảng hốt, Xuân Thiên, xin lỗi, anh quên mất.”
Lại là “xin lỗi”.
Từ sau khi anh khỏi bệnh, câu anh nói với tôi nhiều nhất chính là câu này.
Nghe nhiều quá rồi, tôi bắt đầu thấy chán ngấy.
Tôi bị dị ứng hải sản, anh từng biết điều đó.
Khi xưa mỗi lần đi ăn với anh, anh thường hay trêu tôi:
“Vợ anh dễ nuôi thật đấy, lúc nào cũng chọn món rẻ mà ăn, anh đúng là có phúc, tìm được người vợ tiết kiệm biết lo toan như em.”
Giờ thì tôi chẳng gắp lấy một đũa, chỉ ngồi nhìn hai người họ ăn ngon lành trong im lặng.
Chi Chi bắt gặp ánh mắt của tôi, động tác hơi khựng lại, trở nên dè dặt.
Cứ ăn một miếng lại liếc tôi một cái.
Tống Trình Dục phát hiện sự ngập ngừng của cô ấy, trên mặt hiện rõ vẻ bực dọc.
Anh ta ném đũa lên bàn, Xuân Thiên, em vừa phải thôi, chúng ta đã nói rõ rồi, em còn cố tình tỏ thái độ làm gì?”
“Anh biết trong lòng em không dễ chịu, nhưng Chi Chi còn buồn hơn em, chẳng phải sao? Cô ấy đã chờ anh ngần ấy năm, cô ấy có lỗi gì? Cô ấy còn sẵn lòng tác thành cho chúng ta, giúp anh đối phó với bố mẹ cô ấy, lẽ ra em nên cảm ơn cô ấy mới đúng.”
“Dị ứng thì dị ứng, chẳng phải vì nghèo mà ít tiếp xúc thôi sao? Nếu em biết mình nghèo như vậy, thì trước kia em làm gì? Tại sao không cố gắng thay đổi? Còn ở đây giả vờ đáng thương để người ta đồng cảm làm gì?”
Anh ta tức giận kéo Chi Chi đứng dậy, cầm túi xách của cô ấy, làm bộ muốn rời đi.
“Đã không vui thì chúng tôi cũng chẳng ở đây làm chướng mắt em nữa, chờ em nghĩ thông rồi hẵng nói chuyện tiếp.”
Anh ta bỏ đi vội vã, chẳng quay đầu lại lấy một lần.
Tôi ngồi cứng đờ, trong lòng rối như tơ vò, cảm thấy giữa chúng tôi hình như có gì đó đã lệch khỏi quỹ đạo.
Ba ngày sau, Tống Trình Dục hẹn gặp lại tôi.
Lần này anh đến một mình, không có hải sản xa xỉ, tiện tay hẹn tôi gặp ngay trong xe.
Anh nhét một chiếc túi hồ sơ da bò vào tay tôi, nói: “Xin lỗi.”
Lại là màn dạo đầu quen thuộc.
“Xuân Thiên, anh không biết bố mẹ anh bắt em phải gánh chi phí phục hồi cho anh. Hôm đó anh lỡ lời, em đừng giận anh.”
“Em biết đấy, anh nằm liệt ba năm, nhiều chuyện phải học lại từ đầu, anh mệt mỏi, không biết bắt đầu từ đâu nữa.”
Anh đặt tay lên tay tôi, “Em hiểu cho anh, đúng không?”
“Cho anh chút thời gian, anh sẽ nhanh chóng giải quyết chuyện của Chi Chi. Em đợi anh nhé.”
Anh nghiêng đầu muốn hôn tôi, tôi không quen nên né tránh.
Anh hơi sững người, rồi siết lấy tay tôi, nhẹ giọng dỗ dành:
“Yên tâm đi, anh nhất định sẽ cho em một lời giải thích.”
Lần đầu tiên ngồi ghế phụ chiếc xe sang trọng của anh, tôi cảm thấy rất gò bó.
Tôi muốn nói rõ lập trường của mình — tôi đã yêu Tống Trình Dục năm năm khi anh nghèo, còn chăm sóc anh ba năm khi anh liệt.
Lúc đó cứ nghĩ, nếu đã vì một Tống Trình Dục nghèo mà đợi được từng ấy năm, thì bây giờ thêm chút nữa cũng không sao.
Nhưng tôi phải mở lời thế nào đây?
Nếu tôi đồng ý, liệu anh có cho rằng tôi ham phú quý, chấp nhận thân phận thiếu gia của anh?
Còn nếu từ chối, liệu anh có nghĩ tôi làm màu, ra vẻ thanh cao?
Tôi lặng lẽ rút tay về, mở cửa xe, lễ phép nói lời tạm biệt.
“Tôi nghĩ mối quan hệ giữa chúng ta, cần phải xem lại.”
Anh nhướng mày, Xuân Thiên, em ở bên anh ngần ấy năm, anh biết em không cam lòng, anh hiểu. Nhưng em cũng nên tin anh, hãy đợi anh, được không?”
Đúng lúc ấy, điện thoại anh vang lên.
Vừa bắt máy, anh đã đổi sang vẻ mặt tươi cười: “Ngoan, anh tới ngay đây.”
Chiếc xe phóng đi mất hút.
Không có tin gì thêm từ anh.
Chớp mắt, lại một năm nữa trôi qua.
Cho đến khi Khưu Phàm Thịnh vừa giúp tôi dỡ hành lý xuống xe.
Tôi bước vào biệt thự nhà anh, thì nhận được tin nhắn xin lỗi từ Tống Trình Dục.
“Xin lỗi, dạo này mẹ của Chi Chi không được khỏe, chuyện của chúng ta đành phải tạm hoãn. Em đợi thêm chút nữa nhé, chờ bà ấy khỏe lại, anh hứa sẽ cưới em.”
Đúng lúc đó, Khưu Phàm Thịnh dẫn tôi lên phòng ngủ tầng hai.
Anh ấy chỉ vào ga giường màu hồng phấn, dưới nụ cười ấm áp là chút ngại ngùng.
“Em ngủ phòng anh nhé, yên tâm, chăn ga gối đều là đồ mới.”
Anh lại chỉ sang bên cạnh, “Anh ngủ phòng bên cạnh, có gì cứ gọi anh bất cứ lúc nào.”
Không biết nghĩ tới điều gì, mặt anh lại đỏ bừng.
Không dám nhìn tôi, anh vội vàng rời đi.
Tôi hơi ngẩn người, lại lấy điện thoại ra nhắn tin.
“Tống Trình Dục, lần này thì em không đợi nữa đâu.”
3
Chú Khưu bị bệnh, nằm lì trong bệnh viện than vãn đủ điều.
Chú bảo người sắp chết rồi mà chưa thấy mặt con dâu, chưa bế cháu, cuộc đời này sống coi như vô ích.
Người tinh mắt nhìn qua cũng biết chú đang diễn trò.
Khưu Phàm Thịnh bất đắc dĩ, sợ chú cứ ba hôm hai bữa lại bày chuyện khiến anh phiền não không thôi.
Cuối cùng tìm đến tôi, hy vọng tôi giúp một tay.
Đã muốn diễn, thì anh sẽ phối hợp diễn tới cùng.
Tôi chỉ biết dở khóc dở cười với màn kịch “anh lừa tôi – tôi lừa anh” của hai cha con họ.
Khưu Phàm Thịnh lập tức chuyển cho tôi mười vạn tiền đặt cọc, nói sau khi kết thúc sẽ trả thêm một triệu làm thù lao.
“Được không?”
Tim tôi khựng lại một nhịp.
Thấy mười vạn đột ngột chuyển vào tài khoản, lòng tôi dậy sóng.
Người giàu cứ động một tí là dùng tiền thử lòng người khác, làm sao hiểu được áp lực kiếm sống đè nặng lên vai những người nghèo khổ?
Tôi gượng cười:
“Thật ra không cần nhiều như vậy, một triệu sau đó anh không cần đưa nữa.”
Nghĩ ngợi một chút, tôi nói tiếp: “Nói trước, em chỉ phối hợp tối đa mười tháng thôi.”
Một tháng mười ngàn, bằng với thu nhập hiện tại của tôi, hoàn toàn hợp lý.