Chương 1 - Người Đợi Chờ Vô Hình

Năm thứ ba bạn trai bị liệt nửa người, tôi đến nhà khách làm dịch vụ sắp xếp đồ đạc, lại nhìn thấy ảnh cưới của anh ta với người khác.

Lúc đó tôi mới biết, thì ra anh ta đã hồi phục, và sắp đính hôn.

Anh ta giải thích với tôi:

“Người ta đã chờ anh suốt ba năm, mà hai bên gia đình lại quen biết nhau, nể mặt nhau, anh không thể khiến cô ấy tổn thương thêm nữa.”

“Em yên tâm, anh nhất định sẽ tìm cơ hội hủy bỏ hôn ước với cô ấy, em hãy đợi anh.”

Tôi chạm vào nếp nhăn trên khuôn mặt mình, im lặng.

Chúng tôi yêu nhau năm năm, tôi đã ở bên anh suốt ba năm anh nằm liệt, cũng là người chi trả toàn bộ chi phí phục hồi chức năng cho anh.

Thêm một chút thời gian nữa cũng không phải không được.

Nhưng một năm trôi qua anh ta vẫn tiếp tục bảo tôi đợi.

Tôi không muốn làm khó anh ta, liền trả lời ngay:

“Lần này thì em không đợi nữa đâu.”

1

Dường như Tống Trình Dục đang cố tình tránh mặt tôi.

Suốt một năm, số lần chúng tôi gặp nhau ít đến đáng thương.

Mỗi lần tôi định mở lời, anh ta lại vội vã cắt ngang, như thể sợ tôi nói điều gì khiến anh khó xử.

Có lúc chỉ một ánh mắt của tôi thôi, anh ta đã tỏ ra mất kiên nhẫn.

“Đào Xuân Thiên, sao em cứ không hiểu vậy? Chuyện này đâu phải anh nói một câu xin lỗi là cô ấy chấp nhận được.”

“Danh dự của hai gia đình đều liên quan, mà nhà cô ấy ở Hải Thành cũng có tiếng tăm, không thể so với mấy gia đình nhỏ bình thường được.”

Anh ta liếc mắt đầy ẩn ý về phía tôi.

Tôi bĩu môi, thật ra chỉ định hỏi anh ta mấy hôm nữa sinh nhật định tổ chức thế nào.

Chưa kịp mở miệng, anh ta đã nhìn điện thoại, vội vàng cầm chìa khóa xe rời đi.

“Anh phải đi đón cô ấy tan làm trước đã.”

Dừng lại một chút, lúng túng nói thêm một câu: “Chỉ là diễn trò thôi, em đừng nghĩ nhiều.”

Vừa mới lên món đầu tiên, tôi liếc nhìn thực đơn, hỏi nhân viên mấy món sau có thể gói mang về không.

Ánh mắt của nhân viên dừng lại ở đôi giày thể thao đã ngả màu của tôi, sắc mặt không được vui cho lắm.

“Các món vừa rồi do anh kia gọi nhưng chưa thanh toán, hay là chị tính trước đi nhé?”

Tôi chợt nhớ ra.

Trước đây đi ăn với Tống Trình Dục, thường là tôi là người trả tiền.

Lần đầu tiên gặp Tống Trình Dục, tôi lảo đảo trèo lên cây đa, giày rơi đúng lúc đập trúng đầu anh ta.

Anh ta ngẩng đầu lên, vừa tức vừa buồn cười, chửi tôi là đồ thần kinh từ đâu rơi xuống.

Nhưng ngay sau đó, thấy vài nam nữ ăn mặc kỳ quái đang xông đến, miệng toàn lời thô tục nhắm vào tôi.

Anh ta lập tức nhận ra tôi bị bắt nạt.

Chạm phải ánh mắt tôi đang run rẩy sợ hãi, anh ta bật cười, xắn tay áo lên.

Một mình đánh nhau với cả bọn họ.

Một chọi năm, khí thế oai phong vô cùng.

Tôi trượt từ trên cây xuống, thấy một mảng bầm tím lớn trên vai anh ta, nước mắt tôi cứ thế trào ra.

Lúc đó tôi chẳng còn gì, móc hết người chỉ có đúng 200 tệ.

Nhà thì chẳng còn ai, chỉ còn ông cậu lười biếng ăn hại, chắc chắn không đời nào chịu bỏ tiền giúp tôi trả viện phí.

Biết hoàn cảnh của tôi, Tống Trình Dục – ban nãy còn đang nhăn nhó vì đau – lại bật cười.

“Giúp em là anh tự nguyện, không cần em đền.”

Thấy tôi xấu hổ đến đỏ mắt, anh ta lại nói: “Không sao, anh cũng nghèo. Nếu em ngại thì mời anh đi ăn lẩu cay nhé?”

Nghe anh ta nói cũng nghèo, lòng tôi khẽ rung động, lại thấy anh thật tốt dù nghèo khó.

Từ đó về sau, mỗi lần đi cùng anh ta, dù bản thân chẳng dư dả gì, tôi vẫn luôn tranh mua đồ, tranh trả tiền.

Trả dần thành thói quen trong cách chúng tôi bên nhau.

Rồi chúng tôi dần dần thành một đôi.

Có vài lần tôi thấy anh ta đi cùng mấy cậu công tử con nhà giàu, anh ta nói là bạn cùng ký túc, qua lại là chuyện bình thường.

Lại thấy túi xách, giày anh ta mang có logo thương hiệu tôi chưa từng thấy, anh ta mơ hồ nói là hàng nhái.

Cho đến sau khi tốt nghiệp, anh ta đi trượt nước ở bãi biển rồi đâm vào đá ngầm, chấn thương sọ não dẫn đến liệt nửa người, tôi mới gặp bố mẹ anh ta và phát hiện anh ta đã nói dối.

Hai vị phụ huynh ăn mặc đơn giản nhưng chỉnh tề, cử chỉ tao nhã, lời nói vô cùng điềm đạm.

Tôi lập tức cảm nhận được sự khác biệt giữa bản thân và họ.

Mẹ của Tống Trình Dục mắt đỏ hoe, nắm tay tôi nói tôi là đứa trẻ ngoan, còn nói sau này nhờ tôi chăm sóc cho Tống Trình Dục.

Tuy rằng Tống Trình Dục vẫn đang nằm trên giường bệnh, nhưng được trưởng bối công nhận khiến tôi có chút vui mừng.

Đi được nửa đường tôi lại quay về phòng bệnh, sợ nước nóng trong bệnh viện làm bỏng miệng nên tiện đường mua cho họ hai chai nước suối Bách Tuế Sơn.

Nhưng vừa đến cửa phòng, tôi lại nghe thấy họ đang than thở.

“Con bé họ Đào kia, chẳng phải là đang bám lấy nhà mình đấy chứ?”

Tim tôi khựng lại một nhịp, lập tức nép người đứng né ngoài cửa.

“Dù sao tôi cũng sẽ không đồng ý để một con bé nghèo bước chân vào cửa. Ông có thấy ánh mắt nó thèm thuồng vừa nãy không, đúng là chẳng lanh lợi gì cả.”

Ba của Tống Trình Dục lẩm bẩm đầy ẩn ý.

“Hay là mình thử thách nó xem sao, để chính nó chứng minh là không phải đến vì tiền.”

Sau đó, hai vị trưởng bối than thở với tôi, nói đơn vị làm ăn sa sút, họ bị mất việc.

Lúc cho Tống Trình Dục học đại học còn phải vay mượn khắp nơi, giờ lại thêm gánh nặng chi phí chữa trị, thật sự là lực bất tòng tâm.

“Xuân Thiên à, con có cách nào kiếm được tiền không, giúp đỡ Trình Dục nhà bác một chút?”

Mẹ của Tống Trình Dục rất biết khóc, mỗi lần khóc đều cực kỳ đau khổ, biểu cảm y như diễn kịch.

Tôi biết mình nên giận, nhưng nhiều hơn vẫn là cảm giác tủi nhục.

Tại sao trong mắt họ, người nghèo nhất định phải là kẻ tham lam hám lợi?

Trong lòng tôi nghẹn một bụng tức.

Để chứng minh mình thật lòng với Tống Trình Dục, cũng để cha mẹ anh không xem thường tôi.

Tôi cắn răng đồng ý gánh hết toàn bộ chi phí điều trị sau này của anh.

Nhưng tôi vừa mới tốt nghiệp đại học, chưa có kinh nghiệm, những công ty tôi phỏng vấn đều không đưa ra mức lương như mong đợi.

Thêm vào đó, công việc giờ giấc cố định không tiện chăm sóc cho Tống Trình Dục.

Lúc mới đi tìm việc, tôi ấm ức đến mức ép bản thân mỗi ngày chỉ ăn một bữa.

Biết tôi đang cần tiền gấp, ông chủ nơi tôi từng làm thêm trước đó chìa ra một cành ô liu.

“Xuân Thiên, con có muốn làm nghề sắp xếp không? Nhà chú có một người chuyên làm nghề này muốn nhận đệ tử, con suy nghĩ xem. Chú biết con là sinh viên đại học, công việc này nghe thì không sang, nhưng làm càng nhiều càng kiếm được nhiều, con chăm chỉ là được.”

Tôi vui vẻ nhận lời, và gắn bó với công việc thu xếp đồ đạc suốt ba năm.

Rất nhiều người không hiểu, nghĩ rằng làm nghề này cũng chỉ là dọn vệ sinh.

Lúc đầu gặp rất nhiều cái nhìn khinh thường từ khách hàng, họ cười nhạo tôi làm nghề dọn dẹp mà còn bày đặt đặt tên nghe màu mè hoa mỹ.

Thậm chí có lần tôi lôi ra được chiếc quần lót rơi sau ghế sofa, họ còn bảo tôi dùng nước nóng giặt sạch hộ.

Đến lúc thanh toán thì trở mặt, nói tôi chỉ dọn tí nhà mà đòi tiền cao như vậy, dọa báo cảnh sát vì lừa đảo.

Cũng may, vẫn có người hiểu chuyện, rất lễ phép với tôi.

Chú Khưu là một người như vậy.

Sau khi mẹ chú mất, căn nhà cổ giữa trung tâm thành phố bị bỏ không một thời gian dài, chẳng ai chăm nom.

Chú tìm đến tôi, dặn dò sơ qua những gì cần giữ, cần bỏ, rồi vội vã rời đi.

Rất yên tâm giao lại mọi thứ cho tôi, chú bảo những đồ giá trị đã được dọn đi hết rồi, không sao cả.

Nhưng tôi lại phát hiện một ngăn bí mật dưới một cái rương lớn, kéo ra xem thử.

Bên trong toàn là ngọc ngà châu báu lấp lánh chói mắt.

Tôi gọi điện báo với chú Khưu, nhưng chú không để tâm lắm.

Chú bảo lúc còn sống mẹ chú thích mua mấy đồ giả chơi, bảo tôi cứ tự xử lý.