Chương 4 - Người Đàn Ông Mất Trí Nhớ và Một Trăm Triệu Nợ
“Cũng tốt ạ, dì ơi, chỉ có điều nhà to quá, đi vài vòng là lạc luôn.”
Tôi nói thật lòng.
Tần Uyển Như ngẩng lên nhìn tôi:
“Người thông minh không nói lời vòng vo. Bắc Thần sắp đính hôn với Uyển Uyển rồi. Tôi không muốn có bất kỳ lời đồn không hay nào ảnh hưởng đến danh tiếng hai nhà, càng không muốn ảnh hưởng đến tiền đồ của Bắc Thần.”
Bà ta đẩy một tách trà đến trước mặt tôi:
“Ở đây là tấm chi phiếu năm trăm vạn. Cầm lấy rồi rời khỏi Kinh Châu, vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt Bắc Thần nữa. Cô từng cứu mạng nó, nhà họ Hứa chúng tôi biết ơn. Nhưng điều đó không có nghĩa là cô có thể lấy đó mà dây dưa không dứt.”
Tôi nhìn tấm chi phiếu nhẹ tênh kia, khẽ bật cười.
“Dì ơi, có phải dì nhầm gì rồi không?”
Tôi đẩy tấm chi phiếu trở lại:
“Là con trai dì ép tôi về Kinh Châu, không phải tôi mặt dày đòi đến. Còn chuyện dây dưa? Dì yên tâm, tôi không có hứng thú với anh ta.”
“Tôi chỉ cần số tiền một trăm triệu mà anh ta đã hứa. Khi nào có tiền, tôi sẽ biến mất ngay, đảm bảo sạch sẽ hơn cả máy hút bụi nhà dì.”
Sắc mặt Tần Uyển Như lập tức sa sầm:
“Một trăm triệu? Lâm Tiểu Ngư, cô đừng có không biết điều! Cô tưởng chỉ với một tờ giấy ghi nợ vớ vẩn mà có thể uy hiếp nhà họ Hứa sao? Đúng là mơ mộng hão huyền!”
“Nằm mơ hay không, con trai dì là người rõ nhất.”
Tôi đứng dậy:
“Nếu không còn gì nữa thì tôi xin phép đi trước, dì ạ. Trà này, dì giữ lại mà uống.”
Những ngày sau đó, tình cảnh của tôi trong nhà họ Hứa ngày càng khó khăn.
Đám người hầu nhìn tôi với ánh mắt khinh thường, bữa ăn đưa đến thì nguội ngắt, thậm chí có lúc “quên” mang luôn.
Hứa Minh Châu thì nghĩ đủ trò để gây khó dễ cho tôi — khi thì “vô tình” làm bẩn mấy bộ đồ ít ỏi tôi có, khi thì cố ý lớn tiếng giễu cợt khi tôi đi ngang:
“Đúng là dân quê, chẳng bao giờ lên nổi sân khấu.”
Hứa Bắc Thần thì phần lớn thời gian đều mắt nhắm mắt mở, coi như không thấy.
Cho đến khi tôi vô tình nghe được cuộc trò chuyện của anh ta với Phúc bá ở sảnh phụ.
“Thiếu gia, chuyện phu nhân đưa chi phiếu cho cô Lâm…”
“Tôi biết.” Giọng Hứa Bắc Thần mang theo chút mỏi mệt.
“Nhưng xem ra cô ấy không chịu nhận. Ở nhà… sống cũng không dễ dàng gì.” Giọng Phúc bá đầy ái ngại.
“Cô ta tự chuốc lấy.” Giọng anh ta lạnh lùng, “Cho cô ta nếm chút khổ sở, để cô ta hiểu được cái gì nên đòi, cái gì không nên mơ tưởng. Đến lúc không chịu nổi nữa, tự khắc sẽ cầm tiền mà rời đi.”
Tim tôi lạnh ngắt.
Hóa ra, tất cả những gì tôi phải chịu đựng… anh ta đều biết.
Hóa ra, trong mắt anh ta, tôi thật sự là kẻ muốn ép anh ta trả một trăm triệu.
Tôi quay về phòng, lôi tờ giấy nợ có dấu vân tay đỏ như máu ra, trên đó còn nét chữ xiêu vẹo mà Hứa Bắc Thần viết khi vẫn còn là Lục Thiết Trụ.
Tôi lại nhìn con châu chấu đã khô héo.
Những ký ức từng xem là báu vật, lúc này trở nên chua chát đến buồn cười.
Tôi cầm lấy con châu chấu, cùng với tờ giấy nợ, ném cả vào thùng rác.
Đã đến lúc… phải rời đi rồi.
Trời còn chưa sáng hẳn, tôi đã đeo lại chiếc ba lô mang theo khi đến, lặng lẽ rời khỏi nhà họ Hứa.
Tôi chỉ mang theo một món duy nhất — hộp thuốc mỡ anh ta mang đến hôm đó, giờ chỉ còn một nửa.
Coi như là một món kỷ niệm.
Kỷ niệm cho một tấm chân tình ngốc nghếch, và cho người tên Lục Thiết Trụ – đã chết từ lâu rồi.
Tôi không quay về Tiểu Hà Thôn, mà tìm một nhà trọ bình dân nhất ở Kinh Châu để ở tạm.
Sau đó bắt đầu cắm đầu đi tìm việc.
Tôi không có bằng cấp, không có chỗ dựa, chỉ có thể rửa chén trong nhà hàng, phát tờ rơi trên phố, làm những công việc mệt nhọc nhất, thấp kém nhất.
Thỉnh thoảng, tôi sẽ nhìn thấy tin tức về Hứa Bắc Thần trên tivi hoặc trên báo tài chính.
Liên hôn giữa nhà họ Hứa và họ Tô chính thức được xúc tiến, Hứa Bắc Thần tiếp quản một phần công việc gia tộc, ra tay nhanh gọn, thủ đoạn sắc bén…
Anh ta vẫn là vị Thái tử chói lóa của Kinh Châu.
Còn tôi — một con kiến nhỏ đang chật vật mưu sinh nơi đáy xã hội — từ nay không còn liên quan gì đến anh ta nữa.
Hai tháng sau, tôi tìm được một công việc rửa bát trong một nhà hàng Tây cao cấp.
Hôm đó, nhà hàng tổ chức một buổi tiệc tối thương mại quan trọng.
Tôi cúi đầu, ôm một chồng đĩa nặng vừa rửa xong từ bếp đi ra sảnh. Hơi nước và sự mệt mỏi khiến đầu óc tôi có phần choáng váng.
Không cẩn thận, tôi đâm sầm vào một người.
Tiếng đĩa vỡ loảng xoảng vang khắp hành lang sau bếp vốn đang yên tĩnh, âm thanh giòn tan ấy chói tai đến kỳ lạ.
Tôi hoảng hốt ngồi thụp xuống nhặt mảnh vỡ, miệng không ngừng xin lỗi:
“Xin lỗi, xin lỗi! Tại tôi không nhìn đường…”
Ngẩng đầu lên, tôi lập tức chạm vào một ánh nhìn quen thuộc.
Hứa Bắc Thần.
Anh ta đang đứng với vài đối tác thương mại mặc vest chỉnh tề, hiển nhiên là khách mời của buổi tiệc này.
Anh ta mặc bộ âu phục đặt may đắt tiền, dáng người thẳng tắp, cúi xuống nhìn tôi với ánh mắt khó tin.
Ánh mắt đó dừng lại trên bộ đồng phục dính dầu mỡ rẻ tiền của tôi, trên đôi tay sưng đỏ, khô ráp vì ngâm nước rửa chén quá lâu, sắc mặt anh ta tối sầm đến đáng sợ.
“Lâm Tiểu Ngư?” Anh ta gần như nghiến răng gọi tên tôi. “Sao cô lại ở đây?”
Quản lý nhà hàng nghe tiếng liền chạy tới, thấy mảnh vỡ dưới đất và sắc mặt âm trầm của Hứa Bắc Thần, sợ đến trắng bệch cả mặt, lập tức quát tôi:
“Cô làm cái gì vậy! Vụng về hết sức! Cô có biết vừa đụng vào ai không? Đụng vỡ mấy cái đĩa này cô đền nổi không?! Còn không mau xin lỗi thiếu gia Hứa đi!”
Xung quanh, những người đi cùng Hứa Bắc Thần đều quay lại nhìn tôi bằng ánh mắt tò mò hoặc khinh bỉ.
Tôi vẫn ngồi dưới đất, trong tay còn cầm một mảnh sứ vỡ, ngón tay bị cạnh sắc cứa một đường, máu rịn ra, nhưng tôi không thấy đau.
Chỉ có một nỗi nhục nhã như bị xé toang lớp ngụy trang, trần trụi giữa đám đông.