Chương 13 - Người Đàn Ông Khốn Kiếp Trở Lại
Hôm đó tôi theo anh đến khách sạn qua đêm, bỗng dưng dạ dày quặn đau.
Giang Khâm ngủ không sâu, rất nhanh đã nhận ra tôi trằn trọc.
Anh ôm tôi vào lòng mới phát hiện người tôi toát đầy mồ hôi lạnh.
Đèn ngủ đầu giường bật sáng, giọng anh không rõ vui giận: “Nguyễn Dao, dậy đi.”
Tôi gắng sức mở mắt, nhìn thấy một gương mặt u ám.
Trong khách sạn không có thuốc đau dạ dày.
Anh sai người đi mua, còn bảo bếp khách sạn nấu một bát mì.
Khách sạn có bếp và bàn ăn mở, Giang Khâm khoanh tay đứng nhìn tôi lạnh lùng ăn hết bát mì.
Tôi không hiểu sao lại thấy chột dạ, cũng nhận ra rõ ràng anh đang không vui.
Đặt bát vào bồn rửa, tôi khều nhẹ tay anh.
“Giang Khâm.”
Anh làm ngơ.
Tôi lại khều nhẹ lần nữa, gọi tiếp: “Giang Khâm.”
Anh “hừ” một tiếng.
Tôi hết cách, liền ngồi luôn lên đùi anh. Dù ngồi vậy, anh vẫn cao hơn tôi hẳn một cái đầu.
Cúi xuống nhìn tôi, làn da anh trắng mịn như sứ cao cấp.
Tôi nhìn anh đầy cầu xin, còn khẽ lắc lắc tay anh.
Ít khi nũng nịu nên làm vụng về lắm.
Nhưng hình như lại có tác dụng với anh.
Anh bất đắc dĩ nói: “Biết đến anh rồi hả? Đau bụng mà không nghĩ đến anh?”
“Em có nghĩ đến mà,” tôi đáp, “chỉ là sợ làm phiền anh nghỉ ngơi. Ban ngày anh bận lắm.”
Giang Khâm nhìn tôi một lúc, kết luận ngay:
“Phiền phức. Lần sau về nhà đi, ở nhà có đủ đồ, còn có cả bác sĩ gia đình.”
“Hay đau dạ dày thường xuyên à?”
Tôi gật đầu khẽ khàng.
“Được rồi, dạo này anh đang phỏng vấn người giúp việc, em giúp anh nếm thử xem ai nấu ngon hơn, dưỡng lại cho đàng hoàng. Đau dạ dày không phải chuyện nhỏ đâu, đừng nghĩ mình còn trẻ mà coi thường…”
“Sao anh lắm lời thế.”
Giang Khâm bị tôi chọc cười: “Lần đầu có người chê anh nhiều chuyện đấy.”
Thế là tôi dọn vào sống trong nhà Giang Khâm.
Dì Trương cũng được anh mời tới làm.
Giang Khâm đặt ra quy tắc: ăn uống đúng giờ, không có tiết học thì phải qua nhà anh.
Chuyện này khiến bạn bè anh kinh ngạc không thôi. Dù sao Giang Khâm xưa giờ chưa từng dẫn ai về nhà, huống hồ là một cô nữ sinh nghèo rớt mồng tơi như tôi.
Nhà anh như lãnh địa riêng, tôi ở đó vừa gò bó, vừa thấy an yên.
Những vết chai và nứt nẻ vì lạnh hồi nhỏ trên tay tôi cũng dần mờ đi, dù vậy đôi tay vẫn thô ráp, đặc biệt dễ thấy dưới ánh đèn.
Tôi bắt đầu có thói quen thoa kem dưỡng tay.
Anh không thể chịu nổi chuyện người phụ nữ của mình phải làm bồi bàn, càng không cho phép tôi đi hát ở quán bar, thế là tôi nghỉ hết mấy công việc đó.
Phục vụ hay đi hát vốn dĩ cũng chỉ để kiếm tiền, mà với tôi bây giờ, rảnh rỗi lại là cơ hội để viết truyện đọc sách — những điều tôi luôn muốn làm.
Giống như cuối cùng tôi cũng có thời gian để sống cuộc đời mình muốn, dù biết khoảng lặng này không đến từ con đường chính trực.
Cũng từ đó, tôi càng tiếp xúc gần hơn với thế giới của Giang Khâm.
Tôi bắt đầu dần hiểu về anh.
Thời đại học, anh đã có bài đăng trên SCI, sau còn sang nước ngoài học MBA.
Một mạch theo ngành tài chính – quản trị – đầu tư.
Biết chơi một ít piano, biết kéo đàn violon, biết nhảy vài điệu khi dự tiệc.
Hiểu về âm nhạc, điện ảnh, nhắc đến kịch hay nhạc kịch, cũng đều rành rẽ.
Còn biết bao nhiêu thứ khác thì tôi không rõ, chỉ biết anh đi con đường của mình một cách rõ ràng, mạch lạc.
Một sản phẩm tinh túy của giáo dục tinh anh.
Tôi cũng đã sớm biết, hiện tại anh đang là Tổng Giám đốc của tập đoàn Giang Thị.
Tôi cũng mới hiểu được, Giang Khâm có thể điều hành tuyến sản phẩm với hàng nghìn người mà vẫn đâu vào đấy, năng lực quả thật không thể xem thường.
Tôi chẳng giúp được gì cho anh, mà anh cũng không cần tôi giúp.
Có lần anh uống say, cả người cuộn tròn lười nhác trên sofa như một con mèo lớn, hiếm hoi trông có vẻ dễ bắt nạt.
Tôi theo cách dì Trương dạy, nấu cho anh chút cháo, gan cũng lớn hơn đôi chút.
“Tại sao anh lại đưa em về nhà?”
Giang Khâm trả lời qua loa mà cũng thật lòng: “Vì mê sắc đẹp, nhìn thuận mắt, thấy tò mò, lại không phiền.”
“Anh có biết chữ ‘sắc’ trên đầu có treo một con dao không? Biết bao chuyện xấu bắt đầu từ người trên gối bên cạnh.”
“Làm sao anh biết em không gây chuyện?”
“Trông em không thông minh lắm, ở bên cũng thấy yên ổn.”
Tôi gọi anh dậy ăn cháo.
Anh vuốt ve chiếc muỗng sứ trắng, cười nhìn bát cháo của tôi.
“Sao cháo của em không giống của anh?”
Trong cháo tôi có bỏ thêm ít tôm.
Tôi thở dài: “Lúc nãy buồn ngủ quá nên quên, đang nấu thì mới nhớ anh bị dị ứng hải sản. Tôm đã bỏ vào rồi, nên em nấu lại bát khác.”
Mắt Giang Khâm sáng lên.
Đèn lớn không bật, chỉ có ánh đèn dịu nhẹ trong góc. Để tránh ánh sáng trắng làm tỉnh ngủ, anh còn chỉnh lại ánh đèn sang màu vàng nhạt.
“Chúng ta ở bên nhau bao lâu rồi?”
Tôi không hiểu sao anh đột nhiên hỏi vậy, liền trả lời: “Hơn nửa năm rồi.”
Giang Khâm cúi đầu húp một thìa cháo, giọng nói ngấm rượu trở nên rõ ràng hơn: “Mẹ anh sinh anh 27 năm, đến giờ vẫn không nhớ anh bị dị ứng hải sản.”