Chương 5 - Người Đàn Ông Khóc Trong Đêm

9

Tôi cũng không tiện tiếp tục trốn, liền đường hoàng bước xuống lầu.

Hai người kia vừa thấy tôi liền nhanh chóng bước lại gần, mỗi người đứng một bên.

Ánh mắt mọi người trong phòng đều đổ dồn về phía tôi.

Tiêu Kỳ liếc nhìn Thẩm Sách một cái.

“Anh Sách, nể tình anh em, lát nữa tôi bảo thư ký gửi cho anh mười bịch khăn giấy nhé.”

Thẩm Sách không để ý tới lời trêu chọc đó, chỉ nhìn chằm chằm tôi, hỏi: “Họ là ai?”

Hai người mẫu nam giành nói trước tôi: “Bọn em đến để làm chị vui!”

Chết tôi rồi!

Tôi vội kéo hai người lại, để họ chắn trước mặt mình.

Thấp giọng nói: “Tôi tạm thời không cần hai người nữa, bây giờ đi ngay đi.”

“Nếu Hứa Lê bắt các anh hoàn tiền, tôi sẽ bồi gấp đôi.”

Tôi chỉ muốn đuổi người đi nhanh nhất có thể, nào ngờ hành động nép ra sau của tôi trong mắt người khác lại như thể không chờ được, càng giống đang khiêu khích chồng mình.

“Chị thật sự không cần chúng tôi ở lại sao? Bọn tôi rất nghe lời, có thể thỏa mãn mọi yêu cầu của chị.”

Người lên tiếng có vẻ ngoài thư sinh, giọng nói dịu dàng như gió xuân Người còn lại da nâu, trầm mặc không nói.

Một người cứng rắn, một người dịu dàng – thật đúng là “cương nhu phối hợp”.

Nếu là trước khi tôi phát hiện ra bộ mặt thật của Thẩm Sách, thì dù là vì cảm hứng thiết kế hay vì muốn chọc tức anh ta, tôi cũng sẽ đưa hai người này về phòng luôn.

Nhưng giờ mục tiêu của tôi là Thẩm Sách cơ mà!

“Không…”

Tôi còn chưa nói hết câu, Thẩm Sách đã ngắt lời tôi.

“Em bảo anh về sớm, là để giới thiệu hai người này với anh sao?”

Tôi nhìn vào đôi mắt bình tĩnh của anh mà sững sờ.

Anh phản ứng như vậy là sao chứ?

Anh lại tiếp: “Gặp rồi cũng gặp rồi, cứ tự nhiên.”

Không chỉ tôi mà ngay cả đám bạn thân của anh cũng sững sờ.

Tiêu Kỳ cảm thán: “Cậu đúng là người rộng lượng nhất mà tôi từng thấy.”

Rồi lại nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chị dâu cũng là người táo bạo nhất tôi từng gặp, chơi trước còn phải giới thiệu qua cho chồng.”

Tự nhiên thấy nhói tim là sao vậy trời?

Tôi khoác tay hai người mẫu, cười yêu kiều:

“Vậy thì tôi đưa họ về phòng đây.”

“Chúng tôi sẽ làm gì thì cứ thoải mái theo cảm hứng nha~”

Chồng tôi mà rộng lượng như thế, tôi muốn xem anh nhịn được đến bao giờ!

10

Tôi dẫn hai người vào phòng ngủ của Thẩm Sách, cố tình chừa một khe cửa nhỏ.

“Chị ơi, bọn em chuẩn bị xong rồi.”

Chuẩn bị gì cơ?

Tôi quay lại nhìn, suýt thì hét lên.

Hai người mẫu vừa vào đã bắt đầu cởi đồ, giờ chỉ còn mỗi đồ lót.

Thẳng thắn dữ vậy à?

“Các anh làm gì đấy?”

“Mau mặc đồ lại!”

Không biết trước khi đến Hứa Lê đã dặn dò bọn họ thế nào nữa!

Hai người liếc nhìn nhau.

“Một tổng nói chị đang gặp bí ý tưởng thiết kế, tụi em có khí chất rất phù hợp với chủ đề lần này, nên tụi em tới giúp chị tìm cảm hứng.”

“Bọn em là người mẫu chuyên nghiệp, cơ thể là điểm mạnh nhất.”

“Cởi đồ ra mới tiện nghe theo chỉ đạo của chị.”

… Thì ra là vậy.

Là tôi suy nghĩ không thuần khiết rồi.

“Mấy anh là nghe tôi mọi thứ đúng không?”

“Dĩ nhiên.”

Tôi chỉ vào sofa: “Vậy được, làm chút động tĩnh đi.”

Từ lúc vào phòng đến giờ cũng được một lúc rồi, mà Thẩm Sách vẫn chưa có phản ứng gì.

Tôi quyết định ra chiêu mạnh.

Hai người kia lập tức hiểu ý.

Họ ngả người lên sofa, phát ra những âm thanh đúng như tôi yêu cầu.

Chỉ nghe âm thanh thôi thì trong phòng đúng là rất mờ ám.

Nhưng tôi – người trong cuộc – nhìn hai người họ cố gắng làm ra vẻ gợi tình, thật sự là nhịn cười không nổi.

Lát nữa nhất định phải bồi dưỡng thêm tiền cho họ.

Rất nhanh sau đó, có tiếng gõ cửa.

Tôi ra hiệu cho hai người tạm dừng, rồi đi mở cửa.

Ngoài cửa là Thẩm Sách, mặc sơ mi trắng đơn giản, tay cầm theo một túi đồ.

Đôi mắt đen thẫm của anh ẩn chứa nhiều cảm xúc cuộn trào, nhưng trên mặt vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh.

Giọng anh trầm tĩnh: “Phòng này cũng là của anh. Muộn rồi, anh muốn vào tắm rồi nghỉ.”

Nhìn bộ dạng cố gắng tỏ ra bình thường của anh, tôi thấy buồn cười ghê gớm.

Nếu anh muốn diễn, thì tôi sẽ cùng anh diễn đến cùng.

Tôi nghịch ngợm quấn lấy một lọn tóc quanh ngón tay, nghiêng người tránh đường:

“Vậy vào đi.”

11

Thẩm Sách không nói một lời, bước vào phòng, ánh mắt lập tức rơi lên hai người đàn ông đang nằm trên sofa.

Do vừa rồi diễn hơi quá nhập tâm, cả hai đều rịn một lớp mồ hôi mỏng, mặt hơi ửng đỏ, nhìn vào vô cùng dễ khiến người ta liên tưởng linh tinh.

Tay Thẩm Sách siết chặt túi đồ đang cầm, các ngón tay trắng bệch.

Tôi nhìn toàn bộ cảnh ấy, khóe môi không nhịn được cong lên.

Tôi gợi ý: “Muốn chơi cùng không?” Rồi giả vờ trăn trở, khẽ nhíu mày: “Nhưng giờ không còn chỗ cho anh đâu, phải xếp hàng rồi.”

Ánh mắt Thẩm Sách sắc như dao, găm thẳng vào một trong hai người mẫu, nghiến răng: “Không cần.”

Nói xong anh cầm túi đồ đi vào phòng tắm, cánh cửa bị giật mạnh đến mức vang lên một tiếng rầm thật to.

Cửa vừa đóng, hai người mẫu không nhịn được phá lên cười, nhưng lại sợ Thẩm Sách nghe thấy nên cố kìm, trông cực kỳ khổ sở.

“Chị ơi, chồng chị diễn sâu thật đấy!”

“Rõ ràng là hận không thể xé xác bọn em, mà vẫn còn bày ra cái vẻ bình tĩnh.”

Tôi nhướng mày.

Vừa rồi Thẩm Sách quay lưng lại nên tôi không nhìn rõ sắc mặt anh.

Chương 6 tiếp :