Chương 5 - Người Dẫn Độ Từ Cõi Chết

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

5

Tôi nhìn chằm chằm vào ánh mắt cười kia của Bùi Nhu Nhu, bên trong ẩn giấu một thứ âm u như loài rắn độc, mồ hôi lạnh đã ướt đẫm lưng áo từ bao giờ.

Thấy cả nhà tôi không nói gì, Bùi Diễn Châu và mẹ anh ta cũng hùa theo phụ họa, thái độ cung kính đến mức kỳ quái.

Tôi cảm nhận được điều bất thường, nhưng chỉ có thể ép mình không để lộ bất kỳ sơ hở nào.

Bây giờ mà xé toạc mặt nạ ra, chỉ khiến cái chết của người nhà tôi đến nhanh hơn mà thôi.

“Được…”

Chữ ấy vừa lọt qua kẽ răng, miệng tôi đã tràn ngập vị tanh của máu.

Cả người cứng đờ, tôi bị ép theo bọn họ quay về nhà họ Bùi.

Vừa bước vào cửa, phía sau đã vang lên tiếng “rầm” – cửa khóa chặt lại.

Mẹ chồng vung ngay cành bưởi gai nhọn chuẩn bị sẵn, quất mạnh lên người tôi:

“Đồ sao chổi! Chim nuôi thì chết, bà mai mối cũng chết, còn dám vác mặt về nhà mách lẻo à? Xem tao không đánh chết cái thứ ăn cháo đá bát này!”

Những nhát quất xé toạc vải áo, máu nhanh chóng rỉ ra từng giọt.

Tôi co rút trong góc tường, trong lòng đột nhiên rùng mình –

Cái chết của con chim bói cá và bác Trương, trong mắt người ngoài hoàn toàn chỉ là tai nạn.

Nhưng sao mẹ chồng lại nói chắc như đinh đóng cột, cứ như đã biết rõ mọi thứ đều có liên quan đến tôi.

Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, sau đầu gối lập tức truyền tới một cơn đau buốt –

Chiếc giày da của Bùi Diễn Châu đá mạnh vào hõm gối tôi.

Tôi loạng choạng quỳ sụp xuống, ngay sau đó, gót giày cao nhọn của Bùi Nhu Nhu giẫm thẳng lên mu bàn tay tôi.

“Rắc!”

Tiếng xương gãy vang lên, lẫn trong tiếng cười khẽ của cô ta.

Trong tầm nhìn mờ nhòe, Bùi Nhu Nhu cầm lấy cây roi đầy máu từ tay mẹ chồng.

Tiếng roi xé gió liên tiếp vang lên, từng cơn đau như xé nát từ lưng, bắp chân, đến cả đầu…

Máu nóng trào dâng trong cổ họng, tôi co quắp run rẩy như một con cá bị quăng lên cạn.

Đúng lúc ý thức dần mờ đi, cây roi bỗng dừng lại giữa không trung.

“Đủ rồi.”

Bùi Diễn Châu chặn cánh tay đang giơ lên của Bùi Nhu Nhu,

“Đánh chết cô ta rồi mai làm sao ly hôn?”

Nói xong, anh ta thuận tay ôm lấy eo Bùi Nhu Nhu, cúi mắt nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng như đang nhìn đống rác chờ xử lý:

“Nhu Nhu nói chuyển ra ngoài là đùa với cô thôi. Ngày mai chín giờ, mang sổ hộ khẩu đi. Chúng ta đi ly hôn!”

“Đừng trách anh, ai bảo Nhu Nhu của anh giỏi giang như vậy, lại còn mang thai con của anh. Vị trí bà Bùi này, cô phải nhường lại.”

Chờ tiếng bước chân Bùi Diễn Châu khuất hẳn, Bùi Nhu Nhu bất ngờ dùng mũi giày hất cằm tôi, buộc tôi ngẩng mặt lên.

Cô ta cúi người sát bên vành tai đầy máu của tôi, hơi thở mang theo mùi nước hoa ngọt đến ghê tởm:

“Tao đoán chắc mày đã phát hiện ra rồi, nhưng… thì đã sao?”

“Công tử số một kinh thành, ông trùm bất động sản, thủ lĩnh xã hội đen… đều xếp hàng đợi tao cứu mạng đấy.”

Gót giày đột nhiên ấn sâu vào vết thương nơi lòng bàn tay tôi, tôi nghẹn một tiếng, nghe thấy giọng nói ma quỷ thì thầm:

“Mỗi lần cứu một kẻ quyền quý, tao phải lấy mạng một đứa nhà mày đổi lại. Mày nói xem, ngày mai…”

“Tao nên chọn ba mày, mẹ mày, hay là đứa em trai chưa đủ tuổi thành niên của mày đây?”

“Đứa nào chết trước thì mày càng đau khổ hơn nhỉ? Hay là… chọn con mẹ khốn kiếp của mày đi, ai bảo bả hôm nay dám đẩy tao?”

Tôi tức giận vùng dậy, nhưng bị cô ta đá thẳng vào giữa ngực.

Ngay khoảnh khắc máu phun ra khỏi miệng, cô ta nở nụ cười ngọt lịm, bổ thêm một nhát chí mạng:

“Dùng mạng sống của cả nhà mày để trải đường cho tao, đó là phúc phận mà tổ tiên mày tu cả tám đời mới có được đấy.”

Cơn đau từ cơ thể hòa lẫn với tuyệt vọng khi nghĩ tới cái chết đang chực chờ người nhà, khiến trước mắt tôi tối sầm lại, gần như sụp đổ hoàn toàn.

Người cha yêu thương tôi nhất, người mẹ dịu dàng nhất, cậu em trai đáng yêu nhất…

Chẳng lẽ kiếp này, bọn họ vẫn không thể thoát khỏi cái chết?

Ngay giây tiếp theo, trong vực sâu tuyệt vọng, một ý nghĩ như tia chớp chợt bùng nổ trong đầu tôi —

Ngày hôm sau, tôi đúng giờ cùng Bùi Diễn Châu tới cục dân chính làm thủ tục ly hôn.

Khi con dấu đỏ chót nện xuống, Bùi Nhu Nhu lập tức chen tới, giật cuốn sổ hộ khẩu từ tay nhân viên, nhét thẳng vào túi mình.

“Cô Hứa, sổ hộ khẩu của nhà cô để em giữ tạm nhé. Cô theo em đến nhà họ Cố một chuyến, về rồi em sẽ trả.”

Nói xong, chẳng buồn đợi tôi trả lời, cô ta dán người vào Bùi Diễn Châu, giọng dính đầy thách thức:

“Đợi em cứu được người, lấy được tiền, em sẽ mua cho cả nhà cô mấy cái hũ tro cốt tốt nhất nha~”

Tôi vuốt thẳng nếp gấp trên tờ giấy ly hôn, cười lạnh:

“Được thôi.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)