Chương 4 - Người Đàn Bà Không Danh Phận

Ta ngồi bệt dưới đất, bật khóc:

“Phó Hằng Chi, ta hầu hạ ngươi bao năm, chưa từng phản bội, vì sao ngươi đối xử với ta như vậy?”

“Vì ngươi bội ước.”

hắn nâng cằm ta lên:

“Ngươi từng hứa sẽ không bao giờ rời bỏ ta, nhưng ngươi nuốt lời.”

Đầu óc ta trống rỗng.

Rất lâu về trước, khi hắn mắc ôn dịch, cả phủ tránh xa như ôn thần, chỉ có ta ôm hắn trong lòng, thì thầm rằng:

“Ta sẽ không bao giờ rời bỏ ngươi.”

Lòng tốt của ta, chẳng lẽ là sai lầm?

Ta run rẩy nhìn hắn, lạnh buốt toàn thân.

Bỗng một tiếng vỗ tay vang lên.

Phó Tiêu tựa vào cột gỗ, thong thả vỗ tay:

“Đúng là một màn kịch hay.”

17.

Phó Hằng Chi phản ứng cực nhanh, lập tức giữ chặt cổ tay ta.

Hắn tươi cười như không có chuyện gì:

“Đệ đêm khuya chưa ngủ, là vì không có ai dỗ ư?”

Phó Tiêu thản nhiên đáp:

“Không ai dỗ, nên ngủ chẳng yên.”

Phó Hằng Chi cười khẽ một tiếng:

“Đã bị đệ bắt gặp thì huynh cũng không giấu nữa. Thu Thiền từng là người trong phòng của ta, giữa ta và nàng…”

Hắn cong môi cười lạnh:

“Đã sớm có da thịt chi thân.”

Ta ôm mặt, tiếng nức nở len qua kẽ ngón tay.

Hết rồi.

Tất cả đều chấm hết rồi.

Một lúc lâu sau.

Phó Tiêu lạnh mặt nhìn hắn:

“Thì ra là ngươi.”

Phó Hằng Chi nhíu mày:

“Sao vậy?”

“Trước khi rời yến tiệc, lão Vương gia có nói, danh y đã bắt mạch cho Thu Thiền, phát hiện dấu hiệu từng sảy thai.”

Gió đêm lạnh buốt, từng lời của chàng rõ ràng như dao khắc.

Sắc mặt Phó Hằng Chi lập tức trắng bệch.

Hắn quay sang nhìn ta, giọng run rẩy không thể tin nổi:

“Không thể nào… chẳng phải nàng đã uống thuốc tránh thai mỗi lần sao…”

Phó Tiêu ánh mắt sắc như đao:

“Nếu thuốc tránh thai thực sự hiệu nghiệm, ngươi tưởng ngươi đã có mặt trên đời này sao?”

Phó Hằng Chi im lặng một khắc rồi bật cười dữ dội, sau đó là cơn thịnh nộ ngút trời:

“Nàng ta tự ý giết con của ta? Đó là con của ta! Nàng…”

“Nếu ta không làm vậy, ngươi có cho phép nó được sinh ra không?”

Ta lạnh lùng cắt lời, hít sâu một hơi:

“ngươi sẽ không để bất kỳ điều gì cản đường hôn sự của mình.”

Có người sinh ra đã bạc bẽo, ích kỷ.

Mười năm tận tâm, ta vẫn không làm trái tim hắn ấm lại.

Phó Hằng Chi mắt đỏ hoe buông tay ta, loạng choạng mấy bước, dường như đã hiểu ra điều gì.

Ta đứng yên tại chỗ, cúi đầu không nói.

Hắn run rẩy muốn chạm vào ta, nhưng ta không một lời gạt tay hắn ra.

Hắn đứng đó hồi lâu, dáng người hơi cong lại, bật tiếng nức nở.

Hắn vốn cao ngạo, mười năm đi cùng ta, chưa từng thấy hắn có lúc hối hận thế này.

18.

Phó Tiêu đưa ta đi.

Khoảnh khắc cửa phòng đóng lại, tựa như một kiếp người khép lại.

Chàng không còn biểu cảm gì, mặt trắng như giấy.

Trong ánh nến chập chờn, chàng khẽ cười giễu:

“Hóa ra nàng đi theo ta đến Biên ải, chỉ vì muốn chạy trốn khỏi hắn.”

“Ta thật ngu… ngu đến mức tưởng nàng thật lòng thích ta. Thì ra… chỉ là cái cớ.”

Giọng chàng khàn khàn, mang theo vài phần tủi hờn.

Ta nhất thời luống cuống.

“Nàng nói đi, Lương Thu Thiền.”

Đ_ọc… full tại Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong được sự ủng hộ từ các bạn c,á muố.i

Chàng cúi người, nhìn ta chăm chú:

“Nàng bảo ta phải làm sao với nàng đây?”

Ta nhẹ giọng:

“Ta đã hứa với phu nhân, nếu đưa chàng bình an trở về, bà ấy sẽ cho ta một chốn yên lành.”

Chàng bật cười lạnh:

“Chốn yên lành gì?”

“Bà ấy muốn nhận ta làm nghĩa nữ, tìm cho ta một mối hôn sự tử tế… có thể là gả cho quản gia, hay một nhà nông phú.”

Chàng lặng lẽ nhìn ta, chợt hỏi:

“Thế còn ta thì sao?”

“Sao nàng chưa từng nghĩ sẽ ở bên ta?”

Ta siết chặt tay áo:

“Phu nhân cũng từng nói, ai theo chàng đến Biên ải trở về, sẽ được nâng làm thiếp, nhưng ta…”

Hai chữ “không xứng” quanh quẩn nơi đầu môi.

Cuối cùng vẫn không nói ra.

Phó Tiêu khẽ nói:

“Ta nói bên nhau… không phải để nàng làm thiếp.”

Ta ngẩn người.

Chàng nhìn ta không quá gần, nhưng cũng chẳng quá xa:

“Ta vốn đã định chết… là nàng khóc lóc gọi ta dậy.”

“Lương Thu Thiền, nàng có còn lương tâm không? Nàng gọi ta tỉnh lại, thì phải chịu trách nhiệm.”

Chàng đặt tay vào lòng bàn tay ta, giọng rất khẽ:

“Chỉ cần nàng nguyện ý, ta sẽ nghĩ cách, tỉ như…”

“Ví như để ta làm ngoại thất của chàng?”

Phó Tiêu sững người, hơi tức giận:

“Sao nàng lại nghĩ như thế?”

Ta nhìn chàng, nhẹ giọng hỏi ngược lại:

“Nhị công tử, chàng thật sự thích ta sao? Từ khi nào?”

Phó Hằng Chi năm xưa cũng từng nói thích ta.

Nói rằng sẽ trân trọng ta, thương yêu ta, không để ta chịu ủy khuất.

Nhưng cuối cùng, người khiến ta đau đớn nhất vẫn là hắn.

Phó Tiêu nghẹn lời.

Chàng trầm mặc hồi lâu, chậm rãi đáp:

“Ta chưa từng thích ai. Không biết cảm giác này có tính là thích hay không… nhưng nếu có…”

“Thì là ngay khoảnh khắc mở mắt, ta đã quyết định thích nàng rồi.”

Dưới ánh nến, ánh mắt chàng đen nhánh, sâu thẳm.

Đầy cô tịch, cũng đầy kiên quyết.

Ta cố ép bản thân dời mắt, nhìn sang nơi khác.

Nhưng trái tim vẫn run rẩy không thôi.

19.

Ta và Phó Tiêu ở lại vương phủ suốt hai năm.

Sau khi chàng dưỡng thương, liền lấy Cám Châu làm trung tâm, chu du khắp nơi.

Thiên hạ đều tưởng Phó tiểu công tử đang chịu khổ nơi Biên ải.

Kỳ thực, chàng đi khắp các tỉnh phía Nam.

Tình hình địa phương, dân sinh, quan lại cấu kết, đều được chàng ghi lại, từng bức thư gửi về kinh thành.

Những lúc không nguy hiểm, chàng thường dẫn ta theo, nói là dạo chơi giải sầu.

Nhưng mỗi lần không mang theo ta, trở về đều thương tích đầy mình.

Khó khăn lắm mới giữ được mạng, lại cứ liều mình như vậy.

Ta khóc hết nước mắt, chàng lại cười:

“Mấy vết thương này không uổng đâu.”

Chàng thong thả nói:

“Có những tin tức này, triều đình mới ổn định. Chúng ta mới sớm quay về. Tuy rằng…”

Chàng khẽ thở dài:

“Ta thật không muốn về nữa. Nếu được ở bên nàng như thế này cả đời, thì hay biết mấy.”

Đêm Hoàng đế băng hà, Thái tử thuận lợi lên ngôi.

Chiếu xá tội gửi khẩn về Cám Châu.

Lão vương gia thở phào nhẹ nhõm:

“Chúc mừng tiểu công tử, oan khuất rửa sạch, có thể hồi kinh.”

Trong chiếu chỉ kèm theo một bức thư tay.

Phó Tiêu chỉ liếc qua liền ném lên lửa đốt đi.

Ta nghi hoặc:

“Sao vậy?”

Vương gia nhìn ta mấy lần, khó xử nói:

“Chắc là thư của công chúa Chiêu Hoa.”

Ta “à” một tiếng.

Chiêu Hoa công chúa là con gái duy nhất của Thái hậu.

Phó Tiêu lại lớn lên trong cung, hai người thanh mai trúc mã, sớm được định thân từ trước.

Ai ai cũng biết Chiêu Hoa yêu Phó Tiêu.

Ta khẽ lắc đầu.

Những chuyện đó… đâu liên quan gì tới ta?

Dù sao cũng sắp về kinh, ta bắt đầu thu xếp hành lý cho Phó Tiêu.

Khi dọn dẹp thư án, dưới nghiên mực lộ ra một bức họa.

Tim ta thắt lại.

Chỉ vài nét mực, nhưng rõ ràng là dáng ta đang mài mực.

Ta suy nghĩ chốc lát, liền đốt nó dưới đèn dầu.

Phó Tiêu bước vào, bắt gặp, sắc mặt liền trầm xuống:

“Sao nàng lại làm thế?”

Ta thành thật:

“Không muốn để người khác hiểu lầm.”

Họa pháp của chàng rất tinh tế, chỉ liếc qua là nhận ra ta.

Dù không bị công chúa nhìn thấy, người khác thấy rồi đồn cũng rất phiền.

Công tử có người trong lòng?

Ta không gánh nổi.

Phó Tiêu dường như nhìn thấu lòng ta, nửa cười nửa thật:

“Nàng đang… ghen ư?”

Ta bật cười lắc đầu.

Chủ tử và nô tỳ, quả nhiên không cùng một thế giới.

Phó Tiêu vuốt nhẹ mái tóc mai ta, thấp giọng:

“Yên tâm đi, công chúa Chiêu Hoa còn kém xa nàng. Ta sao có thể thích nàng ta?”

Ta hừ nhẹ một tiếng.

Lời nam nhân… chẳng đáng tin.

Chàng tỉnh lại hôm đó còn nói ta nhan sắc thường thường kia mà.

20.

Đường về kinh chẳng yên ả.

Giữa đường liên tiếp gặp mấy đợt thích khách.

Lúc nguy cấp, Phó Tiêu chắn cho ta một mũi tên.

May thay chỉ trúng vai, không nguy hiểm.

Chàng khẽ rên đau, ta sợ đến tái mặt:

“Làm sao bây giờ? Ta phải làm gì mới giúp chàng bớt đau?”

Phó Tiêu dụ dỗ:

“Hôn ta một cái, là hết đau liền.”

Ta nức nở, thực sự hôn chàng một cái.

Khóe mắt lướt qua biểu cảm nhịn cười của chàng, ta mới nhận ra mình bị lừa.

Tức đến đỏ mặt.

Nhưng lại bị chàng ôm eo hôn thêm mấy cái.

Sau khi về đến kinh, ta đưa Phó Tiêu tận tay cho phu nhân.

Nhìn bà vui mừng rơi lệ, lòng ta nhẹ nhõm.

Trong cung, Thái hậu thân chinh đón tiếp.

Chiêu Hoa công chúa cũng có mặt, y phục hoa lệ, ánh mắt mang ý ngượng ngùng nhìn Phó Tiêu.

Ta đứng cạnh chàng, ngoan ngoãn cúi đầu.

Lặng lẽ nhìn chàng giữa đám đông vương công quý tộc, ứng đối nhẹ nhàng như nước chảy.

Rõ ràng rất gần, mà sao như cách một biển trời.

Yến tiệc luận công ban thưởng, tân đế hỏi Phó Tiêu muốn gì.

Chàng tươi cười đáp:

“Thần muốn cầu một thê tử.”

Tân đế lập tức nhìn về phía ta, hai người như tâm ý tương thông:

“Vậy thì…”

Đ_ọc… full tại Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong được sự ủng hộ từ các bạn c,á muố.i

Thái hậu bỗng lạnh giọng:

“Hoàng thượng, Chiêu Hoa cũng lớn rồi, cùng Phó Tiêu rất xứng, không bằng ban hôn cho đôi bên, là song hỉ lâm môn.”

“Còn cô nương theo hắn đến Biên ải,” Thái hậu dừng giây lát, lạnh nhạt nói,

“Ban cho nàng trăm lượng hoàng kim, rời khỏi kinh thành, cư trú nơi khác.”

Nụ cười trên mặt Phó Tiêu dần tan biến.

Ta nắm chặt tay, rồi lại buông ra, khẽ cười giễu.

Lại vọng tưởng gì nữa đây?

Ta quỳ xuống thật khẽ:

“Tạ ơn Thái hậu ban thưởng.”

21.

Ta chưa từng ngờ rằng trong cung sẽ lại xảy ra biến cố.

Nhị hoàng tử không cam tâm thất thế, liền ở trước cung môn giương cung bắn thẳng vào tân đế.

Phó Tiêu đúng lúc ở bên cạnh, không chút do dự chắn lấy mũi tên.

Người ta đồn, tiễn ấy xuyên vào ngực chàng.

Phó Tiêu… sắp chết rồi.

Nước mắt ràn rụa, ta hốt hoảng muốn chạy đến gặp chàng.

Nào ngờ lại bị Phó Hằng Chi cản lại.

Hắn dịu giọng như dỗ dành:

“Thu Thiền, Phó Tiêu đã chết rồi, nàng theo ta đi, ta sẽ không bỏ rơi nàng.”

Ta lắc đầu thật mạnh.

Hắn không để tâm, bàn tay vuốt ve mặt ta, mỉm cười ôn hòa:

“Nhìn xem, người ta yêu chỉ có nàng, Thu Thiền… ta yêu nàng.”

“Thả ta ra.”