Chương 5 - Người Đàn Bà Không Có Tên
“Phu nhân! Không… Tống đại phu!” Hắn thở hồng hộc, “Thiếu gia lại co rút chân, hai bà mụ mới mời tay vụng, xoa bóp thế nào cũng không được!”
Ta chẳng buồn ngẩng đầu, lật sang một trang sách khác:
“Lấy ngải điều, cứu huyệt Túc tam lý và Dương lăng tuyền, mỗi huyệt một khắc.”
“Ngải… ngải điều ở đâu ạ?”
Ta thản nhiên đáp:
“Trong dược phòng, tủ phía tây ngăn thứ hai, cái hòm dán phong chữ ‘Liễu’. Đó là ngải Liễu phu nhân dùng khi xông y phục lúc sinh tiền, chất lượng không tệ, cũng đến lúc đem ra dùng rồi.”
Ngày thứ hai, nha hoàn Lục phủ hớt hải chạy đến:
“Phu nhân! Thiếu gia bị lở loét, mưng mủ rồi! Bà y bà mới mời kia lại bảo phải dùng sắt nung đỏ mà áp lên, nói là trừ thịt thối sinh da non…”
“Làm càn!”
Ta đập mạnh bàn đứng dậy, rồi lại chậm rãi ngồi xuống.
Ta lấy tư cách gì mà nổi giận vì người nhà bọn họ?
“Lấy ‘Sinh cơ ngọc hồng cao’ đi, năm ngoái ta tự tay điều chế, trong tủ hẳn còn. Trước dùng nước muối rửa sạch vết thương, rồi bôi một lớp mỏng, mỗi ngày thay thuốc.”
“Thuốc… thuốc cao ở…”
Ta nhìn vào đồ hình kinh mạch trên trang sách:
“Ở Thính Tuyết Các, gian đông, tủ thuốc thứ ba, tầng trên cùng, trong hũ sứ xanh.”
Ta dừng lại một chút:
“Là dùng chính hũ trong bộ trà sứ xanh mà Liễu phu nhân yêu thích nhất. Khi lấy nhớ cẩn thận, đừng làm vỡ.”
Đêm thứ ba, cửa viện của ta bị đập ầm ầm như sấm.
Ta khoác áo mở cửa, người đến lại chính là Lục Văn Uyên.
Hắn mặc quan bào nhăn nhúm, mũ quan lệch hẳn, quầng mắt thâm đen nặng nề, nào còn nửa phần phong thái thanh quý thường ngày của vị Thị lang.
“Thanh Chỉ! Huyền nhi sốt cao co giật, đám thái y vô dụng kia bó tay hết rồi! Nàng lập tức theo ta về phủ!”
Hắn túm chặt cổ tay ta, lực mạnh đến kinh người.
“Lục đại nhân,” ta bình thản rút tay về, “ta chỉ là y nữ ‘không đáng nhắc tới’ trong miệng
ngài, không dám chậm trễ bệnh tình của lệnh lang. Phủ ngài gia thế hiển hách, nên mời
Thái y lệnh, hoặc ngự y trong cung, chứ không phải tìm đến ta – một đại phu chốn thị phi.”
“Ngươi—”
Hắn tức đến mặt tím bầm, nghiến răng hỏi:
“Ngươi muốn bao nhiêu chẩn kim? Cứ ra giá!”
Ta bỗng bật cười.
“Thì ra trong mắt Lục đại nhân, vạn vật thế gian đều có thể định giá. Đáng tiếc, y thuật của ta không bán cho ngài nữa.”
Ta đóng cửa, cài then.
Bên ngoài vang lên tiếng hắn dùng nắm tay nện vào cánh cửa, từng tiếng trầm đục, tựa con dã thú bị nhốt trong lồng, gào lên những tiếng kêu tuyệt vọng vô ích.
7
Ba tháng sau, ta hợp tác cùng Hồi Xuân Đường, thuê được một cửa tiệm ở phía đông thành, mở ra y quán châm cứu nữ khoa đầu tiên của kinh thành.
Chuyên trị các chứng nan y của phụ nữ và trẻ nhỏ, học đồ và y công trong quán, cũng toàn là nữ tử.
Ngày khai trương, ta mặc bộ y bào màu ngó sen do chính mình thiết kế, gọn gàng mà đoan trang.
Tố Tâm trở thành đại nha hoàn kiêm trợ thủ của ta, vừa giúp sắp xếp tủ thuốc vừa hạ giọng nói:
“Tiểu thư, nghe nói bên Lục phủ đã tức đến mức đuổi chạy ba bà y, lại thay năm sáu mụ xoa bóp rồi…”
Ta gật đầu:
“Từ nay không cần nói chuyện của bọn họ nữa.”
“Y quán họ Tống” của ta rất nhanh dựa vào danh tiếng mà đứng vững ở thành đông.
Mỗi ngày phụ nhân, hài tử đến cầu chẩn tấp nập không dứt, ta bận rộn đến mức chân không chạm đất, nhưng trong lòng lại thấy vô cùng viên mãn.
Chiều hôm ấy, ta đang giảng cho đám học đồ mới cách cứu ngải, chỉ cho họ phân biệt huyệt vị.
Cửa quán bị đẩy ra.
Lục Văn Uyên đứng nơi ngưỡng cửa.
Hắn gầy đi nhiều, vạt áo quan dính những vết bẩn không rõ, trong mắt đầy tơ máu, cằm lún phún râu xanh xám.
Trong quán lập tức yên lặng, mọi ánh mắt đều dồn cả về phía hắn.
“Thanh Chỉ…”
Hắn mở miệng, giọng khàn khàn đến đáng sợ.
“Giận dỗi cũng đủ rồi, theo ta về đi. Huyền nhi… nó không rời được nàng. Mấy hôm trước bà y mới mời kia lại dùng thuốc hổ lang, suýt nữa thì hại chết nó.”
Vừa nói, hắn vừa bước về phía ta, đưa tay định kéo tay áo ta.
Ta nhìn thấy nơi cổ tay áo hắn, còn vương mấy giọt nước thuốc đã khô từ lâu.
Ta lùi lại một bước, tránh khỏi cái chạm ấy, lấy từ trên án chẩn ra một tấm danh thiếp trống, đưa tới trước mặt hắn.
“Lục đại nhân,” ta nhìn thẳng vào hắn, “tiểu nữ hiện là đại phu ngồi quán của Hồi Xuân
Đường. Khám bệnh tại quán, chẩn kim mỗi lần năm lượng bạc. Nếu cần xuất chẩn, tiền xe ngựa tính riêng, ba lượng. Ngài có muốn ghi danh không?”
Sắc mặt Lục Văn Uyên lập tức đỏ tím như gan lợn.
Hắn định nói gì đó, nhưng ta không cho hắn lấy một hơi, đem toàn bộ những lời đã dồn nén suốt bốn năm trong lòng, một mạch trút ra…
“Bốn năm qua ta vì mẫu thân ngươi mà bưng phân bưng nước, dưỡng lão tiễn chung, ngươi nói đó là ‘phụ đạo’.
Ta vì lệnh lang mà châm cứu xoa bóp, thức trắng đêm canh giữ, ngươi nói đó là ‘bổn phận’.
Ta dùng bạc của nhà mẹ đẻ, dùng tích góp hành y của chính mình, lấp vào từng khoản
thâm hụt của Lục phủ, giữ cho ngươi cái danh Thị lang thanh lưu, ngươi nói ‘Tống gia giàu có, giúp đỡ là lẽ đương nhiên’.”
Ta tiến lên một bước, hắn theo phản xạ lùi lại một bước.
“Giờ đây, ta không muốn làm tròn ‘phụ đạo’, cũng chẳng cam lòng giữ ‘bổn phận’. Ta đã rút
hết bạc của mình đi, ngươi mới phát hiện ra phủ đệ của ngươi vốn đã mục ruỗng từ bên trong ư?
“Lục Văn Uyên, phong nhã của ngươi cần bạc để nuôi dưỡng, thâm tình của ngươi cần một
nữ nhân sống sờ sờ làm bệ đỡ. Danh tiếng thanh lưu của ngươi, cần một ‘y nữ’ không biết
phong nhã đứng sau âm thầm gánh vác để duy trì. Nay kẻ chịu đỡ cho ngươi đã đứng
thẳng, kẻ kiếm bạc cho ngươi không làm nữa, ngươi mới nhớ đến ta sao?