Chương 8 - Người Đàn Bà Bị Đánh Tráo
Giọng anh rất khẽ, mang theo tiếng thở nặng: “Anh còn tưởng em sẽ không tới gặp anh nữa.”
Tôi kéo ghế, ngồi cách giường không xa, im lặng nhìn anh.
Anh nhìn trần nhà, lặng một hồi mới chậm rãi cất tiếng:
“Em còn nhớ ngày cưới không? Anh từng thề, nếu có lỗi với em, sẽ chết không toàn thây. Giờ nghĩ lại, quả thật ứng nghiệm rồi. Công ty mất, gia đình tan, còn vướng thêm mạng người… sống với chết cũng chẳng khác gì.”
Tôi vẫn im, lòng chẳng có chút gợn sóng.
“Thật ra… anh thật sự yêu em.”
“Ngày đó, anh nghĩ cả đời này lấy được em là may mắn lớn nhất. Sau này công ty ổn định, anh cũng muốn cùng em sống yên, nuôi Tư Nguyệt khôn lớn…”
Anh quay đầu, ánh mắt như khẩn cầu, hy vọng tôi tin.
Tôi mở miệng, cắt ngang:
“Chỉ cần thấy Kỷ Kiều Nguyệt, nỗi không cam lòng trong anh lại trỗi dậy, đúng không?”
“Dù cô ta từng bỏ rơi anh lúc anh trắng tay, nhưng trong anh, cô ta là ân nhân cứu mạng. Anh tự nhủ cô ta có nỗi khổ khó nói, nên bất kể cô ta làm gì, anh đều phải bù đắp. Cho dù đánh đổi tôi, đánh đổi gia đình này, anh cũng không tiếc.”
Mắt anh lóe lên, mấp máy muốn biện hộ: “Anh không… anh chỉ thấy cô ấy đáng thương, cô ấy nói mình bệnh nặng, anh không thể bỏ mặc…”
“Đáng thương?” Tôi bật cười.
“Cô ta ôm tiền của anh ăn chơi sa đọa ở nước ngoài, dựng chuyện ung thư để lừa anh, thậm chí mang HIV về cho anh, thế gọi là đáng thương sao?”
“Cố Yến Trì, anh không phải nhân từ, anh là kẻ ích kỷ, yếu đuối. Anh không dám đối diện với chấp niệm dành cho Kỷ Kiều Nguyệt, nên mới mượn cái gọi là ‘báo ân’ để đổ hết tổn thương lên đầu tôi.”
“Anh nói trong lòng có tôi, vậy khi tráo phôi thai, anh có nghĩ tới cảm nhận của tôi chưa?”
“Khi đặt tên con là ‘Tư Nguyệt’, anh có biết tôi đau thế nào không? Khi anh hôn cô ta giữa phòng khách, khi qua đêm trong phòng cô ta, anh đặt tôi ở đâu?”
Từng chữ tôi hỏi, như dao găm vào tim anh.
Sắc mặt anh càng lúc càng trắng, môi mở ra rồi ngậm lại, cuối cùng không thốt nổi lời nào.
Ánh mắt cầu xin dần hóa thành áy náy, cuối cùng chỉ còn tuyệt vọng.
“Anh…”
Chưa kịp nói hết, một cơn ho dữ dội chặn ngang, vai đau đến co rút, mồ hôi lạnh túa ra trán.
Tôi đứng dậy, nhìn xuống anh:
“Cố Yến Trì, tôi đến đây chỉ để nói: quá khứ, tôi không oán, nhưng vĩnh viễn sẽ không tha thứ.
Từ nay, chúng ta đường ai nấy đi, không còn bất kỳ ràng buộc.”
Anh nhìn tôi, nước mắt bất chợt trào ra, chảy ướt gối.
Anh muốn đưa tay giữ tôi lại, nhưng ống truyền níu chặt, chỉ có thể trơ mắt nhìn tôi quay lưng.
“Chiếu Hoa…”
Anh gọi tên tôi, giọng nức nở:
“Tư Nguyệt… Anh còn có thể gặp con lần nữa không?”
Bước chân tôi khựng lại, lưng hướng về anh, nói dứt khoát:
“Từ nay con bé không mang họ Cố nữa. Nó sẽ có tên mới, cuộc đời mới. Thứ tổn thương anh để lại cho nó đã quá đủ, đừng quấy rầy nữa.”
Nói xong, tôi không quay đầu, đi thẳng ra khỏi phòng bệnh.
Cánh cửa mở ra, ánh nắng chiếu lên người tôi, ấm áp và rực rỡ.
Tôi hít sâu một hơi, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
Một tuần sau, tôi đưa con đến cục dân chính, làm thủ tục đổi tên.
Khi nhân viên đưa cho tôi cuốn hộ khẩu mới, cái tên “Cố Tư Nguyệt” đã thành Lâm Sơ Hòa”.
Tôi ôm con vào lòng, bật cười.
“Mẹ ơi, sao con lại thành Sơ Hòa rồi?”
Sơ Hòa ngẩng mặt non nớt hỏi tôi.
Tôi ngồi xổm xuống, vuốt đầu con, dịu dàng đáp:
“Vì Sơ Hòa nghĩa là khởi đầu mới. Từ nay, mẹ sẽ luôn ở bên Hòa Hòa, cùng con sống thật vui vẻ, được không?”
Con bé gật mạnh, ôm chặt cổ tôi, hôn chụt một cái lên má:
“Được ạ! Con thích mẹ nhất!”
(Hoàn)