Chương 5 - Người Đàn Bà Bị Đánh Tráo
Thám tử nói: “Người này tên Mark, là một trong những bạn tình thân thiết nhất của Kỷ Kiều Nguyệt khi ở nước ngoài, họ chơi bời rất dữ. Nhưng gần đây Mark bị phát hiện nhiễm HIV.”
Tôi nhìn chằm chằm bức ảnh, bỗng bật cười.
Nếu không thể buộc Cố Yến Trì ra đi tay trắng, vậy đổi kế.
Ngón tay tôi gõ nhẹ lên màn hình, trong lòng đã có một kế hoạch.
Tôi nhắn lại cho thám tử: “Giúp tôi liên hệ Mark, tôi muốn gặp anh ta.”
6
Đêm gần mười một giờ, bên ngoài vang lên tiếng nói lảm nhảm của Cố Yến Trì.
Tôi nghe rõ mồn một trong phòng ngủ, biết anh lại đi nhậu về say.
Trước đây, mỗi lần anh say, đều nằm bẹp trên sofa gọi “vợ ơi, choáng quá”, tôi nghe thấy liền vội chạy ra, rót nước ấm cho anh, rồi xuống bếp nấu canh giải rượu.
Anh cứ uống rượu là đau đầu, tôi còn đặc biệt đi học lão trung y cách xoa bóp huyệt thái dương, mỗi lần đều khiến anh thoải mái đến mức bật ra tiếng rên nhẹ.
Hôm nay tôi chẳng động đậy, chỉ ngồi bên giường, ngắm gương mặt ngủ say của Tư Nguyệt.
Tiếng gọi ngoài phòng khách mỗi lúc một lớn, từ “Chiếu Hoa” đến Lâm Chiếu Hoa”, cuối cùng im bặt.
Một lúc sau, tôi nghe thấy giọng Kỷ Kiều Nguyệt, mềm mại hỏi: “Yến Trì, anh không sao chứ?” rồi hai người cùng nhau bước vào phòng cô ta.
Tôi nhắm mắt, lòng không chút gợn sóng, như thể sớm đã lường trước.
Sáng hôm sau, khi tôi dậy, Kỷ Kiều Nguyệt đã đưa Tư Nguyệt ra ngoài.
Trong phòng khách chỉ còn Cố Yến Trì ngồi trên sofa, vẫn mặc đồ tối qua trước mặt là tách cà phê chưa động, sắc mặt u ám.
Tôi mặc kệ, đi thẳng vào bếp chuẩn bị bữa sáng.
Đang chiên trứng, anh bỗng khàn giọng lên tiếng:
“Tối qua em không ngủ đúng không? Anh gọi em, em đều nghe thấy phải không?”
Tôi gắp trứng ra đĩa, đặt lên bàn rồi mới quay đầu lại, giọng nhạt nhẽo: “Đúng, nghe thấy.”
Anh bỗng bật dậy, chống tay lên bàn, mắt đỏ ngầu, gào lên:
“Vậy tại sao em không ra?! Trước kia mỗi lần anh uống say khó chịu, em chưa bao giờ mặc kệ! Sao giờ em lại thành ra thế này?”
Nhìn dáng vẻ phẫn nộ của anh, tôi bỗng thấy buồn cười.
Tôi kéo ghế ngồi xuống, lặng lẽ nhìn anh mà không đáp.
Khí thế của anh lập tức xẹp xuống.
Anh nhìn tôi, mấp máy môi, song chẳng thốt nổi lời nào, chỉ đứng im, ánh mắt phức tạp.
Chúng tôi cứ thế giằng co.
Một lúc lâu, tôi cất giọng bình thản: “Cố Yến Trì, chúng ta thật sự ly hôn đi. Cứ kéo dài thế này, chẳng có ích cho ai.”
“Anh không ly hôn!”
Anh phản bác ngay, giọng cứng rắn: “Anh đã nói rồi, anh và Kiều Nguyệt không có gì, chỉ muốn giúp cô ấy hoàn thành tâm nguyện cuối. Đợi cô ấy đi rồi, chúng ta sẽ trở lại như xưa.”
“Trở lại như xưa?”
Tôi lắc đầu: “Không thể nữa. Từ ngày anh tráo phôi, từ ngày anh đặt tên con là ‘Tư Nguyệt’, chúng ta đã chẳng thể quay lại.”
Anh còn định nói thêm, nhưng tôi không cho cơ hội, xoay người bước vào phòng ngủ.
Nhìn bóng lưng tôi, anh đột nhiên nổi giận, hất mạnh tách cà phê trên bàn xuống đất.
Ngay sau đó, anh đập cửa bỏ đi, cả căn nhà rung lên.
Tôi đứng ở cửa phòng ngủ, nhìn những mảnh vỡ trên sàn, chẳng buồn động đậy.
Đúng lúc ấy, điện thoại kêu “ting”, là thám tử gửi đến vài tấm ảnh cùng một tập tài liệu.
Tôi mở ra, khóe môi khẽ nhếch lên.
7
Tối đó, khi Cố Yến Trì về, tôi đã nằm trên giường, quay lưng lại.
Anh bước nhẹ đến, đưa tay ôm lấy eo tôi, áp mặt vào lưng, giọng mang theo chút lấy lòng:
“Chiếu Hoa, hôm nay em mệt không?”
Vừa nói, tay anh bắt đầu không an phận, muốn thân mật với tôi.
Cả người tôi cứng đờ, sự ghê tởm dâng lên mãnh liệt.
Tôi đẩy mạnh anh ra, ngồi dậy, cười lạnh: “Sao thế, Kỷ Kiều Nguyệt không làm anh thỏa mãn, nên lại mò đến tôi à?”
Động tác anh khựng lại, thoáng hiện nét giận dữ xấu hổ, lớn tiếng cãi:
“Lâm Chiếu Hoa, em đừng ăn nói linh tinh! Anh và cô ta trong sáng, rốt cuộc em muốn thế nào mới chịu tin?”
Tôi nhìn anh, lại bật ra một tiếng cười lạnh, không đáp.
Những lời biện hộ đó, với tôi chỉ là ngụy biện vô nghĩa, tôi chẳng muốn phí lời tranh cãi.
Thấy thái độ của tôi, anh cũng mất hứng.
Anh ngồi thẳng, chỉnh lại quần áo hơi xộc xệch.
Im lặng chốc lát, anh bỗng nói: “Tuần sau, anh muốn để Tư Nguyệt và Kiều Nguyệt chụp một bộ ảnh mẹ con, coi như thỏa ước nguyện cuối cùng của cô ấy.”
Tim tôi siết lại, Tư Nguyệt là bảo bối của tôi, vậy mà anh lại muốn để con bé chụp ảnh cùng Kỷ Kiều Nguyệt, còn gọi đó là tâm nguyện.
Nhưng ngoài mặt, tôi vẫn bình tĩnh, chỉ buông hai chữ:
“Tùy anh.”
Cố Yến Trì rõ ràng không ngờ tôi phản ứng thế.
Anh ngẩn ra, nghi hoặc nhìn tôi: “Sao em không giận? Nếu là trước đây, em đã sớm nổi nóng rồi.”
Tôi nhìn anh, ánh mắt không chút gợn sóng: “Giận thì có ích gì? Giận có thay đổi được gì? Dù sao chuyện anh muốn làm, tôi cũng chẳng cản nổi.”
Anh nghẹn họng, há miệng mà không biết nói gì.