Chương 3 - Người Đàn Bà Bán Đậu Hũ Không Còn Nhẫn Nhịn

Tôi lại khóc òa. “Người ta nói, phụ nữ góa chồng thì dễ bị người đời gièm pha… tôi… tôi…”

Chu Anh lúng túng, không biết làm sao. “Đừng khóc nữa… hắn ta không dám quay lại đâu.”

Anh ta nghiến răng nói. “Vương Kiến Quốc là kẻ khốn nạn! Hắn giúp Thông Thông là giả, thực chất chỉ là muốn lợi dụng cô!”

Tôi lau nước mắt, đẩy anh ta ra. “Chu cảnh sát, anh đi đi. Đừng dính dáng đến tôi nữa, kẻo bị người ta đàm tiếu.”

Tôi thở dài, giọng nói đầy tuyệt vọng. “Loại người như tôi… cứ để tôi mục rữa trong vũng bùn này đi.”

Chu Anh kích động nắm lấy vai tôi. “Đan Quế! Đừng nói thế! Trong mắt tôi, cô kiên cường, lương thiện, đáng nể! Đám người kia không có tư cách phán xét cô!”

Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta.

Suy đoán trong lòng tôi, dường như ngày càng rõ ràng.

Nhưng tôi không dám tin.

Vô thức nói ra những lời muốn đẩy anh ta ra xa. “Chu cảnh sát, tôi… tôi sẽ chỉ làm anh vướng bận thôi. Tôi là một góa phụ, còn có một đứa con không được bình thường…”

“Đan Quế! Tôi không quan tâm!” Chu Anh nhìn tôi chăm chú. “Tôi không quan tâm cô có phải góa phụ hay không! Tôi thích chính con người cô, không liên quan gì đến thân phận cả!”

Lấp lánh tỏa sáng ư? Tôi sao? Tôi không tin dù chỉ một chữ.

“Trong mắt tôi, em rất đặc biệt.”

“Thật sự rất đặc biệt.”

Tôi sững sờ, không ngờ Chu Anh lại nhìn tôi như thế.

Tôi chợt cảm thấy hổ thẹn. Tôi chỉ đang lợi dụng lòng tốt của anh, muốn dùng anh làm chỗ dựa cho hai mẹ con mình. Nhưng anh lại trao cho tôi một tấm chân tình, không chút do dự.

Tôi không dám nhận. Tôi không xứng đáng.

Sống hai đời, chưa từng có ai thật lòng đối xử tốt với tôi.

Tôi không dám nhìn anh. “Chu cảnh sát… tôi… tôi không xứng với anh…”

Anh bật cười, bên ngoài tuyết đang tan, từng giọt tí tách rơi xuống, thấm vào lòng tôi.

Anh nhắc lại lần nữa.

“Trong mắt tôi, em rất đặc biệt.”

07

Chu Anh tìm cách chuyển Thông Thông vào một trường giáo dục đặc biệt chính quy, nơi có thể dạy trẻ các kỹ năng sống, giúp chúng có khả năng tự lập trong tương lai.

Vương Kiến Quốc biết mình sai nên không dám đến quấy rầy nữa. Hoàng Xuân Phương thỉnh thoảng vẫn nói cạnh khóe vài câu, nhưng không còn đáng ngại.

Cuộc sống dường như bắt đầu tốt lên.

Hôm nay sạp đậu hũ bán đắt hàng, tôi thu dọn về sớm, định nấu món ngon cho Thông Thông. Khi ra sân lấy hành khô đang phơi, tôi thấy con gái của Hoàng Xuân Phương – Nhị Nha – đang nói chuyện với Thông Thông.

“Thông Thông, em biết viết tên mình không?”

Thông Thông gật đầu, cúi xuống đất viết ra một chữ “Thông”.

“Em nhìn này, chữ ‘Thông’ có tai, có mắt, có miệng, có tim. Tất cả ghép lại thành ‘Thông’, nghĩa là thông minh.”

Lòng tôi bỗng ấm áp. Dù cha mẹ nó không ra gì, nhưng con bé lại là một đứa trẻ tốt.

Thông Thông vui lắm.

Từ nhỏ đến giờ, chẳng có mấy đứa trẻ chịu chơi với nó. Nó gần như không có bạn.

Chỉ cần có người chịu nói chuyện với nó, nó đã vui vẻ biết bao nhiêu.

Chỉ tiếc, tất cả chỉ là giả dối.

“Thông Thông à.” Nhị Nha nhìn chữ trên đất, đứng dậy, cười tủm tỉm. “Em có tai, có mắt, có miệng, có tim… nhưng lại không có não.”

Nói xong, con bé phá lên cười.

Thông Thông mơ màng nhìn nó, không hiểu vì sao nó cười, nên cũng cười theo.

“Ngốc thật.” Nhị Nha chán nản. “Chửi mà cũng không biết, chẳng có gì vui cả!”

Rồi nó đảo mắt, lại mở miệng.

“Thông Thông, em còn nhớ chị Lý Ngọc không? Hôm trước đến tìm chị ấy?”

“Nhớ.”

“Chị ấy thích em đó!”

“Chị ấy… thích em?”

“Ừ, chính miệng chị ấy nói luôn. Chị ấy muốn làm vợ em đấy!” Nhị Nha nói bằng giọng rất nghiêm túc.

“Vợ em?” Thông Thông lặp lại.

“Đúng vậy! Chị ấy xinh như vậy, lại muốn làm vợ em! Ha ha ha ha ha!”

Nhị Nha ôm bụng cười sằng sặc, như thể vừa nghe được câu chuyện hài hước nhất trên đời.

Tâm trí tôi như bị sét đánh trúng.

Cuối cùng, tôi đã hiểu ra!

Kiếp trước, khi Thông Thông mười bốn tuổi, mỗi ngày nó đều bám lấy tôi, miệng lẩm bẩm: “Muốn vợ, muốn vợ.”

Tôi bận bịu mưu sinh, chẳng để tâm nhiều.

Có một lần, nó đi theo Lý Ngọc – bạn học của Nhị Nha – suốt hai con phố, khiến nhà cô bé hoảng sợ, đuổi thẳng nó đi.

Sau hôm đó, nó vẫn ngày ngày lặp lại câu nói cũ: “Muốn vợ, muốn vợ.”

Cả khu tập thể ai cũng biết chuyện.

Hoàng Xuân Phương liền nhân cơ hội tung tin khắp nơi.

“Ôi chao, thằng nhóc này lớn rồi, suốt ngày đòi vợ, không biết có liên quan gì đến bà mẹ góa của nó không đây… nói ra thì thật khó nghe quá! Biết đâu đấy…”

Lời đồn ấy cay nghiệt đến mức khiến người ta chết điếng.

Tôi bị Thông Thông làm phiền đến phát cáu, cũng không thể ngăn được cái miệng của Hoàng Xuân Phương, nên đã đánh nó vài lần.

Nhưng dù bị đánh, nó vẫn cứ lẩm bẩm câu đó.

Chỉ cần Lý Ngọc đến tìm Nhị Nha, nó lại lẽo đẽo theo sau.

Cuối cùng, trong một lần chạy theo cô bé, nó bị xe tải đâm trúng, mãi mãi không tỉnh lại nữa.

Tôi đau đớn, day dứt.

Nếu tôi không đánh nó, liệu có tránh được bi kịch không?

Nếu tôi tìm một cô gái chịu cưới nó, liệu nó có ngoan ngoãn hơn không?

Nếu tôi nhốt nó trong nhà, liệu nó có còn sống đến tận bây giờ không?

Nhưng chẳng ai có thể trả lời tôi.

Tôi luôn nghĩ rằng, phải đến khi lớn, Thông Thông mới có những suy nghĩ đó. Không ngờ tất cả lại bắt nguồn từ trò đùa ác ý của Nhị Nha.

Thật nực cười! Số phận này quá bất công với tôi! Tôi hận không thể xé xác con bé đó!

Chỉ một câu bịa đặt vô tâm của nó đã cướp đi mạng sống của con tôi, còn khiến mẹ con tôi bị người đời chỉ trỏ.

Lần tiếp theo khi Hứa Thanh – tên lưu manh đó – xuất hiện trước mặt tôi, tôi gọi hắn lại.

Hắn nhướn mày nhìn tôi. “Chị à, làm thế này không sợ Chu cảnh sát biết sao?”

“Tôi không quan tâm!” Tôi nghiến răng nói. “Tôi làm tất cả vì con tôi! Con bé đó ác độc như vậy, nó phải trả giá!”

Hứa Thanh bật cười. “Chị à, dù là kẻ cắp cũng có quy tắc. Tôi ghét nhất bọn bắt nạt kẻ yếu, đi chọc ghẹo người ngốc thì có gì hay ho chứ? Yên tâm, vụ này tôi giúp chị!”

08

Từ đó, Hứa Thanh thường xuyên xuất hiện trước cổng khu tập thể.

Hắn cao ráo, bảnh bao, miệng lưỡi ngọt xớt, lại biết cách ăn mặc, chẳng mấy chốc đã khiến đám con gái trong xóm mong ngóng mỗi lần hắn tới.

Vì muốn thu hút sự chú ý của hắn, bọn họ thi nhau chưng diện, trong đó có cả Nhị Nha.

Hứa Thanh vốn có nguyên tắc, chỉ tập trung vào mỗi Nhị Nha. Chẳng tốn bao nhiêu công sức, hắn đã cưa đổ được con bé.

Nhị Nha học hành kém cỏi, ngoại hình cũng chỉ tầm thường, còn thừa hưởng vóc dáng đẫy đà của mẹ. Ở trường, nó thường bị bạn bè coi thường.

Bây giờ có một gã “anh chị” ngoài xã hội làm bạn trai, nó cảm thấy mình như được nâng lên một tầm cao mới.

Con gái tuổi dậy thì luôn có giai đoạn mê mẩn trai hư, bị hắn dỗ đến mức mê mẩn cũng là điều dễ hiểu. Nhưng tôi không ngờ rằng, ngay cả Hoàng Xuân Phương và Vương Kiến Quốc cũng bị hắn làm cho mụ mị.

Hoàng Xuân Phương vô cùng đắc ý, đi đâu cũng khoe khoang. “Nhiều con gái trong khu tập thể như vậy, nhưng Hứa Thanh lại chọn con bé nhà tôi!”

“Nhị Nha nhà tôi sau này chắc chắn được hưởng phúc rồi!”

“Hứa Thanh làm ăn lớn, sau này Nhị Nha theo nó, cuộc sống không phải lo nghĩ.”

“Nó nói rồi, Nhị Nha về làm dâu, chẳng cần đi làm, chỉ ở nhà đánh bài, làm đẹp là đủ.”

Hoàng Xuân Phương huyên thuyên mãi, còn Vương Kiến Quốc thì tỏ ra hết sức hài lòng về chàng rể tương lai. Khi có người nhắc khéo rằng Hứa Thanh từng ngồi tù, ông ta chẳng hề bận tâm.

“Anh hùng không hỏi xuất thân! Giờ làm ăn ngoài xã hội, ai chẳng có lúc vì anh em mà vướng vào rắc rối?”

“Nhìn xem, thằng bé có nghĩa khí đến mức nào!”

“Thời buổi này, kẻ gan dạ thì sống, kẻ nhút nhát thì chết đói! Phải biết cách xoay sở thì mới làm giàu được!”

Đang lúc ông ta hăng say nói chuyện, Chu Anh đến. Anh không nhịn được, lên tiếng nhắc nhở hai vợ chồng họ.

“Làm cha mẹ, chọn con rể cũng phải xem phẩm hạnh trước đã chứ?”

Vương Kiến Quốc vốn còn nhớ mối thù bị anh đấm một cú, giờ lại bị làm mất hứng, liền không ngần ngại cãi lại.

“Hứa Thanh vào tù thế nào, chẳng phải Chu cảnh sát rõ nhất sao? Đàn ông trẻ tuổi, vì anh em mà đánh nhau một trận thì có gì ghê gớm?”

“Ghê gớm?” Chu Anh tức giận. “Hắn vi phạm pháp luật! Vi phạm thì phải trả giá!”

Hoàng Xuân Phương bỗng chen vào, giọng điệu chua ngoa.

“Ôi chao, Chu cảnh sát, có phải anh ghen tị với Hứa Thanh không? Hắn có thể cưới một cô gái trong trắng nhà tôi, còn anh thì sao? Chỉ có thể chọn một góa phụ thôi hả?”

“Nói thật, góa phụ cũng có chỗ tốt đấy chứ! Biết chăm lo cho đàn ông hơn mà, anh nói đúng không?”

“Ha ha ha ha!”

“Cô!” Chu Anh bị cô ta chọc đến nghẹn lời.

Tôi vội kéo anh đi, anh vẫn không quên buông lại một câu. “Không chịu nghe lời khuyên! Sau này hối hận cũng đừng trách tôi!”

Trên đường về, tôi an ủi anh. “Cãi nhau với họ làm gì? Hai vợ chồng đó, miệng mồm độc địa, chẳng lẽ anh không biết?”

Chu Anh bực bội. “Nhị Nha còn nhỏ, sao có thể là đối thủ của Hứa Thanh? Tôi sợ con bé sau này chịu thiệt thòi.”