Chương 2 - Người Đã Chạm Vào Ta

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

3

Sau này, mẫu phi quy tiên.

Từ đó, chẳng ai tự tay may áo mới cho ta mỗi sinh thần.

Ta chỉ còn một mình, ôm gối ngồi nơi bậc thềm, dõi mắt nhìn pháo hoa rực rỡ.

Kẻ ngốc vốn không nên buồn, song trong lòng vẫn nặng trĩu, nhớ đôi mắt đỏ hoe của mẫu phi.

Đêm ấy, Trường Phong xuất hiện:

“Đêm lạnh, bọn hạ nhân trông coi kiểu gì? Bệnh ra đó thì sao?”

Ta ngơ ngác, chẳng hiểu vì sao

vị biểu ca vốn luôn nghiêm khắc lại đến đây.

Chịu không nổi ánh nhìn của ta, chàng quay mặt, ném cho ta một vật:

“Ngốc quá, họ không để tâm, sao ngươi chẳng tự vào phòng?”

Đó là chiếc lục lạc khắc mây tinh xảo.

Ta vốn mê mẩn những trò trẻ con ấy, Trường Phong xưa nay khinh thường.

Vậy mà chàng lại tự tay làm.

Ta ôm lục lạc, cười vui sướng.

Tiếng “tùng tùng” hòa cùng ánh pháo hoa, soi sáng khuôn mặt cả hai.

Ta gọi:

“Trường Phong! Ta thích Trường Phong!”

Mẫu phi từng dạy, ai khiến ta vui, ta sẽ thích người ấy.

Vì vậy, ta thích Trường Phong, thích Tạ Trường Phong.

Chàng phản ứng dữ dội, cổ đỏ bừng, quát khẽ:

“Đồ ngốc, ai dạy ngươi nói bậy thế?!”

Tiếng cười đùa vang vọng.

Đó là sinh thần ta thích nhất kể từ ngày mất mẫu phi.

4

Mãi về sau ta mới biết, đêm sinh thần ấy, chàng tặng cho hoàng tỷ một bình phong trắc bá khắc trọn nửa năm, còn chiếc lục lạc của ta

chỉ là mảnh gỗ thừa cắt ra mà thôi.

5

Đêm yến đón thái tử Ly Quốc tới rước công chúa hòa thân.

Trường Phong đẩy ta vào gian phòng đóng chặt cửa.

Ta rụt rè, muốn ôm lấy chàng:

“Trường Phong, ta sợ…”

Chàng chỉ lạnh nhạt:

“Ngươi vốn đã ngốc, nhan sắc chẳng bằng nửa phần Thanh Dao, nam nhân nào lại muốn chạm vào ngươi?

Cứ đợi, vài hôm nữa ta sẽ đến đón.”

Chàng tự cho đó là kế hay.

Thái tử Ly Quốc, dù say cũng chẳng nhìn ta tới mắt, tỉnh cũng không màng chạm.

Song chuyện nam nữ ở chung một phòng là thật, chàng đành mặc nhận, để ta thành công chúa hòa thân.

Với thân phận này, dẫu sang Ly Quốc, ta cũng không quá khổ.

Dù sao ta là cờ giao hảo giữa hai nước, lại là kẻ ngốc, thái tử Ly Quốc dẫu bất mãn cũng không dám làm càn

mà phá hoại đại cục.

Còn chuyện vì sao ít lâu sau chàng có thể tới đón

ta chưa kịp nghĩ, đã bị chàng xô vào phòng rồi.

6

Trong gian tĩnh thất phảng phất mùi rượu nhàn nhạt, trên giường có một nam nhân nằm yên.

Ta nuốt khan, rón rén bước đến, vươn tay về phía người đang nhắm mắt.

Chỉ chớp mắt, kẻ tưởng như ngủ say bỗng chụp lấy cổ ta, ánh nhìn lạnh lẽo:

“Là ai sai ngươi đến hành thích cô vương?!”

Ngón tay mát rượi của hắn chạm phải trán ta, nóng rực như lửa.

Hắn khựng lại.

Ta chớp mắt:

“Ngài… phát sốt rồi.”

Hắn vẫn không buông, ta lại vội lấy mu bàn tay chạm trán hắn, cuống quýt:

“Phát sốt rồi!”

Ngày xưa mẫu phi bệnh cũng nóng hầm hập như thế, rồi như bị lửa thiêu cạn, bị phụ hoàng khép vào quan tài gỗ, chôn sâu dưới đất.

Bao lần ta từng nghĩ, giá ta dập tắt được ngọn lửa kia, mẫu phi ắt chẳng rời ta.

Giờ lại có một người trước mắt như thế, ta sợ đến ứa lệ.

Nước mắt rơi lên bàn tay đang siết cổ ta, hắn như bị bỏng, giật mình buông ra.

Đó là một nam tử tuấn mỹ, nhưng khác hẳn nét tuấn mỹ của Tạ Trường Phong.

Hắn tựa ngọc, song vì sốt cao mà gương mặt ửng đỏ.

Thoát khỏi kiềm chế, ta vội đến chậu nước, làm ướt khăn, gấp vuông vức, đặt lên trán hắn, giống hệt khi ta từng hầu mẫu phi.

“Không nóng nữa, không nóng nữa…

Ngủ một giấc sẽ khỏi thôi.”

Ta bắt chước giọng dỗ dành năm xưa, vỗ nhẹ cánh tay hắn.

Mẫu phi từng cười, bảo ta chỉ đang chơi trò “gia nhân”.

Nam tử nhìn ta chốc lát, dường như hết sức, liền nhắm mắt nằm yên.

Ta không dám rời, sợ hễ rời đi, hắn cũng sẽ như mẫu phi, bị lửa nuốt mất.

Đổi khăn không biết bao lần, mí mắt ta nặng trĩu, ngáp dài, song vẫn khẽ hứa:

“Ta chỉ ngủ một lát thôi, một lát sẽ lại canh ngài.”

Thế nhưng ta gục đầu bên tay hắn, một mạch ngủ đến sáng.

Tiếng người ồn ào, cửa bị đá văng.

Có ai đó nhanh tay phủ áo choàng lên người ta.

Ta dụi mắt, thấy phụ hoàng, sủng phi, cùng hoàng huynh, hoàng tỷ và đoàn tùy tùng.

“Con ngốc này thật chẳng biết xấu hổ.”

Tứ hoàng tử – cũng chính là đệ đệ ruột của hoàng tỷ – cười khẩy.

Từ trước hắn đã cùng hoàng tỷ sai cung nhân ức hiếp ta, mỗi lần đều cười khinh miệt như thế.

Mọi người đưa mắt nhìn ta, lại nhìn người sau lưng ta.

Tạ Trường Phong đứng trước nhất, sắc diện không vui, ánh mắt như muốn xé rách toàn thân ta.

Ngoài vạt áo hơi xộc xệch và tấm ngoại bào khoác ngoài, ta vẫn an toàn.

Hắn như trút được hơi thở.

Sau lưng, tiếng nam nhân thanh lãnh vang lên:

“Không biết hoàng đế Đại Tấn mang cả triều đình xông vào tẩm thất của cô vương, là có ý gì?”

Chẳng hề lúng túng hay phẫn nộ, câu hỏi ấy khiến phụ hoàng cùng mọi người cứng lưỡi.

Ta ngơ ngác ngoái lại, chỉ thấy gương mặt trắng trẻo, nét đỏ đã rút, càng thêm tuấn mỹ.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)