Chương 5 - Người Cũ Chẳng Còn Thương
Anh ta nhìn thấy tôi, ánh mắt lập tức trở nên sâu thẳm, như thể ngập tràn nhớ nhung.
Tôi chỉ cảm thấy ghê tởm.
“Tôi đến thăm con, con đâu?”
Anh ta giơ chiếc túi màu hồng tím trong tay lên, trông y hệt cái túi tôi đã thấy hôm trước.
Cửa lớn mở toang.
Hải Thị dù có ấm áp, nhưng vẫn là mùa đông.
Gió lùa vào lạnh buốt.
Tôi kéo chặt áo khoác, lạnh nhạt đáp.
“Con ở Bắc Thành.”
“Cái gì?!”
“Em bỏ con lại ở Bắc Thành, còn mình thì đến Hải Thị?!”
“Hứa Sương Giáng! Em điên rồi sao?!”
Nghe xong câu trả lời của tôi, Giang Hành Chu như thể phát điên, cả người nhảy dựng lên.
Anh ta thật nực cười.
Ba tháng không một tin tức, không một cuộc gọi, bây giờ đột nhiên muốn thể hiện tình phụ tử?
Liêu Tuyết nói đúng, sau vụ tai nạn, não anh ta đúng là bị con lừa đá hỏng rồi.
Có lẽ vì chột dạ, giọng anh ta yếu hẳn đi.
“Ba tháng đầu, anh bị ràng buộc, không thể đến bên em.”
“Nhưng em yên tâm, chỉ cần hai tháng nữa, Đường Kim Dao sinh xong, anh sẽ quay lại với em, chúng ta sẽ tái hôn.”
“Đến lúc đó, cả nhà ba người chúng ta sẽ sống hạnh phúc bên nhau.”
“Anh sẽ bù đắp cho em thật tốt, Sương Giáng, em tin anh chứ?”
“Từ đầu đến cuối, người anh yêu vẫn luôn là em.”
Tôi nhìn anh ta rất lâu.
Rõ ràng khuôn mặt vẫn vậy, nhưng người trước mắt tôi lại xa lạ đến không thể nhận ra.
Tôi hỏi:
“Anh muốn gặp con phải không?”
Anh ta gật đầu đầy háo hức.
“Là con gái.” Tôi chậm rãi nói.
“Con gái tốt mà! Anh thích con gái nhất, em biết mà!”
Giang Hành Chu cười rạng rỡ, thúc giục tôi.
“Em đừng trêu anh nữa, mau bế con ra cho anh xem nào!”
“Con bé thực sự ở Bắc Thành.”
“Nó ở nghĩa trang Bắc Thành.”
“Chôn ngay cạnh đứa con đầu tiên của chúng ta.”
Dù đã chấp nhận sự thật, nhưng khi nói ra câu này với Giang Hành Chu, tôi vẫn không thể kiềm được nước mắt.
“Choang!”
Chiếc hộp quà trên tay anh ta rơi xuống đất.
Bình sữa và núm vú giả từ trong hộp lăn ra ngoài, nằm lăn lóc trên sàn.
Anh ta hất bà Chu sang một bên, lao thẳng về phía tôi.
Mắt anh đỏ lên, từng chữ một vang lên nghẹn ngào:
“Em nhắc lại đi, con bé ở đâu?”
Tôi không trả lời nữa.
Chỉ thấy buồn cười.
Anh ta lấy tư cách gì để đau lòng?
“Em đã giết con chúng ta rồi sao?”
“Hứa Sương Giáng! Sao em có thể tàn nhẫn như vậy?!”
“Anh đã nói bao nhiêu lần rồi, anh sẽ quay về, con và em, anh đều muốn!”
“Sao em có thể ích kỷ mà quyết định mọi chuyện như thế?”
“…”
Bàn tay anh ta siết chặt vai tôi, không ngừng chất vấn.
Một giọt nước mắt rơi xuống mặt tôi.
Anh ta khóc.
Nhưng tôi lại chẳng thấy thoải mái chút nào.
28
Sự xuất hiện của Giang Hành Chu giống như một trận mưa lớn đổ xuống những ngày bình lặng của tôi.
Đến nhanh, đi cũng nhanh.
Rồi chẳng mấy chốc, mưa tạnh, hơi nước bốc hơi, chẳng để lại dấu vết gì.
Không lâu sau, Liêu Tuyết nói với tôi—
“Giang Hành Chu điên rồi.”
Anh ta thuê người lật lại toàn bộ hồ sơ vụ án đã khép lại, tìm đến bệnh viện để tra xét hồ sơ phá thai của tôi…
Liêu Tuyết tức tối:
“Hắn ta nghĩ ai lại đem chuyện con cái ra để lừa hắn chứ? Đồ thần kinh!”
Tôi không tỏ rõ thái độ, chỉ lặng lẽ nhìn lên bầu trời, khẽ thì thầm.
“Nếu chỉ là lừa anh ta thôi thì tốt biết mấy.”
Chẳng bao lâu sau, tôi nhận được email từ anh ta.
Mở đầu chỉ vỏn vẹn ba chữ—
“Anh xin lỗi.”
Phía sau là một đoạn dài lê thê.
Tôi không đọc, lập tức tắt đi.
Tôi lại chuyển nhà.
Lần này, tôi không dùng danh tính của mình để thuê nhà nữa.
Nhờ bà Chu có nhiều mối quan hệ, một cô bác tốt bụng đã cho tôi thuê lại căn hộ vừa lấy lại từ người thuê trước.
Khi đang dọn nhà, tôi nhặt được một bé mèo con.
Có lẽ là của người thuê trước bỏ quên, tôi do dự hồi lâu, cuối cùng không nỡ bỏ mặc, liền giữ lại.
Bà Chu không phản đối, chỉ nhìn bé mèo nhỏ chưa mở mắt mà lo lắng:
“Nuôi con này khó lắm, trông còn chưa đầy tháng, nó cần uống sữa.”
Hai chúng tôi nhìn nhau, quyết định lừa Liêu Tuyết quay về.
Cô ấy vừa đến nơi, liền tức giận hét lên.
“Tôi tức tốc lao đến Hải Thị, còn tưởng hai người có chuyện gấp lắm!”
“Kết quả là bắt tôi trông mèo?”
Cô ấy chỉ vào bé mèo nhỏ, gương mặt đầy vẻ không thể tin nổi.
“Ha~”
Ngửi thấy mùi lạ, mèo con còn chưa mở mắt đã mạnh mẽ “khè” cô ấy một cái.
Sự xuất hiện của bé mèo khiến cuộc sống tôi thêm phần thú vị.
Một tháng sau, mèo con đã cai sữa.
Liêu Tuyết cũng quay lại Bắc Thành.
Trước khi rời đi, Liêu Tuyết trêu chọc con mèo nhỏ, rồi nói với tôi:
“Đường Kim Dao bị sảy thai rồi. Đứa bé đã tám tháng tuổi, không biết thế nào lại ngã lăn từ cầu thang xuống.”
Tôi im lặng trong giây lát, rồi gật đầu, coi như đã biết chuyện.
Cô ấy lại nói tiếp:
“Từ khi em chuyển nhà, Giang Hành Chu phát điên lên tìm em khắp Hải Thị. Nhưng cứ trốn mãi cũng không phải cách, làm cho xong đi.”
Thực ra, mọi thứ đã kết thúc từ ngày ly hôn.
Chỉ là anh ta luôn tự lừa dối bản thân, nghĩ rằng giữa tôi và anh ta vẫn còn rất nhiều thời gian.
“Lần sau gặp, em sẽ nói rõ ràng với anh ta.”
29
Ba tháng sau, Giang Hành Chu lại tìm được tôi.
Vô tình, mấy bức vẽ về mèo con của tôi nổi lên trên mạng, nhiều chủ cửa hàng sáng tạo nhắn tin đặt hàng tôi.
Sau nhiều năm, tôi lại cầm bút lên, bắt đầu vẽ những điều bình dị quanh mình.
Sau đó, tôi quyết định thuê một cửa hàng nhỏ trên phố, mở một tiệm văn phòng phẩm sáng tạo.
Ngày anh ta tìm đến, tôi đang sắp xếp hàng hóa, chuẩn bị đóng gói để giao đi.
Khi tôi quay lưng về phía cửa, anh ta từ phía sau ôm chặt lấy tôi, đầu vùi vào cổ tôi, giọng nói đầy ấm ức:
“Sao em phải trốn anh?”
“Anh nhớ em lắm.”
Tôi đẩy anh ta ra, không nhịn được cười lạnh.
“Dựa vào thân phận gì để nhớ tôi?”
“Chồng cũ?”
“Hay chồng của Đường Kim Dao?”
Anh ta trông rất tệ.
Râu ria lởm chởm, tóc tai bù xù.
Thấy tôi còn chịu nói chuyện, mắt anh ta sáng lên rồi nhanh chóng ảm đạm trở lại.
“Xin lỗi, Sương Giáng…”
“Anh đang làm thủ tục ly hôn với cô ấy rồi, rất nhanh thôi.”
Anh ta vốn chuẩn bị rất nhiều lời để nói, nhưng khi nhìn thẳng vào mắt tôi, lại không thể thốt ra được câu nào.
“Anh… anh thực sự hối hận rồi.”
Sự im lặng kéo dài.
“Anh đang thực sự ly hôn với cô ấy.”
“Chỉ cần em chờ thêm chút nữa…”
Anh ta theo thói quen muốn đưa tay xoa đầu tôi, giọng điệu đầy cầu khẩn.
Tôi cười nhạt.
“Giang Hành Chu, anh nhầm rồi.”
“Tôi đồng ý ly hôn, là vì tôi mệt rồi, không muốn tiếp tục giằng co với anh nữa.”
“Anh muốn trở thành người tốt, muốn làm tròn trách nhiệm với người khác, nên đã từ bỏ cuộc hôn nhân của chúng ta.”
“Thì cũng nên sớm nghĩ đến ngày hôm nay.”
“Chúc anh hạnh phúc, nhưng xin đừng làm phiền tôi nữa.”
Nói một tràng dài, tôi cảm thấy khát nước, mà người đàn ông trước mặt vẫn đứng bất động, khiến tôi càng thêm bực bội.
Đang định lên tiếng đuổi người, thì anh ta bỗng loạng choạng, rồi ngã thẳng xuống đất.
30
“Rồi sau đó thì sao?”
Bà Chu vừa nhấm nháp hạt dưa, vừa tò mò hỏi tôi.
“Rồi tôi gọi cấp cứu chứ sao nữa.”
Tôi nhún vai, tiếp tục húp bát bún ốc của mình.
Bà Chu cau mày:
“Đúng là xui xẻo, quán mới mở chưa bao lâu đã có người lăn ra ngất ngay trong tiệm.”
Mèo con nhảy lên bàn, kêu “meo” một tiếng.
Bà Chu lập tức cười tươi.
“Ngay cả Thu Thu nhà chúng ta cũng thấy xui đúng không?”
Bà xoa đầu con mèo nhỏ, thích thú nói:
“Con mèo này đúng là tinh ranh, như thể hiểu hết lời chúng ta nói ấy.”
“Meo~”
Thu Thu ngẩng cao đầu, vẫy đuôi, đắc ý dạo quanh bàn.
31
Đúng là có tiền thì có thể sai khiến cả ma quỷ.
Hôm sau, Giang Hành Chu mặc đồ bệnh nhân, sau lưng là cả một đội ngũ y tá, xuất hiện ngay trước cửa hàng của tôi.
Tôi không nói gì, xách thẳng một chậu nước, dứt khoát tạt thẳng vào người anh ta.
“Tránh ra, đừng chắn trước cửa hàng tôi, ảnh hưởng việc buôn bán.”
Nước chảy dọc theo gương mặt anh ta, trông cực kỳ thảm hại.
“Xin lỗi.”
Anh ta ra hiệu cho y tá đẩy xe lăn sang một bên, không còn chắn lối ra vào.
Nhưng cả một đám người đứng tụ lại trước cửa, còn khách nào dám bước vào chứ?
Tôi dứt khoát treo biển “Tạm nghỉ”, rồi ôm Thu Thu, thoải mái nằm trên ghế salon chợp mắt.
Có lẽ ngay cả ông trời cũng không chịu nổi sự bám riết của Giang Hành Chu.
Giữa ban ngày, đột nhiên có một cơn mưa lớn đổ xuống.
Gió gào thét dữ dội, đám người đi theo anh ta đều chạy vào dưới mái hiên trú mưa.
Chỉ còn một mình anh ta, cố chấp đứng giữa cơn mưa như trút nước.
Mưa như trút nước.
Gió thổi tung vạt áo, luồn vào cơ thể anh ta, lạnh buốt đến thấu xương.
Anh ta vẫn đứng đó, không hề nhúc nhích.
Tôi chỉ liếc nhìn một cái, rồi kéo rèm cửa lại thật chặt.
Giang Hành Chu đúng là ngày càng hỏng nặng, mong là đừng có lây sang tôi.
Đường Kim Dao gọi điện tới.
Giọng cô ta nghẹn ngào, câu cú lộn xộn:
“Xin lỗi, là tôi sai rồi.”
“Tôi có thể cho cô rất, rất nhiều tiền.”
“Chỉ cần cô đừng quay lại bên Hành Chu, có được không?”
“Con tôi không còn nữa, anh ấy cũng không cần tôi nữa.”
“Tôi biết cô không còn yêu anh ấy nữa.”
“Anh trai tôi đã bị trừng phạt, phải vào tù rồi.”
“Xin cô đừng cướp anh ấy khỏi tôi…”
Tôi dập máy.
Chẳng hiểu gì cả, chỉ biết lại có thêm một người phát điên.
Nhưng…
Đường Kim Dao nói Đường Hòa Trạch vào tù rồi—nghĩa là sao?
Chợt, một tia sáng lóe lên trong đầu tôi.
Người đàn ông đã giết con tôi…
Đường Hòa Trạch?
Người đàn ông bịt mặt đó?
Hình ảnh họ chồng lên nhau trong tâm trí tôi.
Rồi dần dần, hợp lại thành một.
Thì ra là vậy…
32
Giang Hành Chu vẫn đứng ngoài trời mưa.
Mặt anh ta đỏ bừng, sốt cao.
Tôi lao vào màn mưa, túm chặt cổ áo anh ta.
Những người xung quanh muốn ngăn cản.
“CÚT!”
Thấy tôi hung dữ như vậy, bọn họ đều dừng lại, chỉ lặng lẽ nhìn tôi kéo anh ta vào nhà.
“Tụi Đường gia hại chết con tôi đúng không?”
“Đường Hòa Trạch chỉ giả vờ thôi, thực ra không sao cả, đúng không?”
“Kẻ đã đạp vào bụng tôi… chính là hắn?”
“Em… biết rồi sao?”
Giang Hành Chu gục xuống đất, trông như một kẻ sắp chết.
“Đúng vậy… anh đúng là một thằng ngu.”
“Sao lại có thể để tụi Đường gia lừa gạt dễ dàng như thế?”
“Anh đã báo thù cho con chúng ta rồi.”
“Đường Kim Dao sảy thai, là do anh làm.”
“Một mạng đổi một mạng.”
Anh ta vừa cười vừa khóc, điên dại như một kẻ mất trí.
“Đường Hòa Trạch cũng sắp vào tù rồi.”
Tai nạn giao thông năm đó đúng là một sự cố.
Đường Hòa Trạch thực sự bị thương, nhưng chỉ cần nghỉ dưỡng vài tháng là khỏi.
Bọn họ bày ra vở kịch này, chỉ vì Đường Kim Dao thích Giang Hành Chu.
Đường gia thương cô ta, cô ta muốn gì, họ liền tìm cách giúp cô ta có được.
Vừa vặn vụ tai nạn xảy ra, họ liền nhân cơ hội diễn tiếp vở kịch.
Ngày tôi đi khám thai, bà Chu đi cùng tôi.
Lúc đó, Đường Hòa Trạch cũng ở cùng bệnh viện để phục hồi chức năng.
Hắn đã thấy tôi.
Hắn sợ Giang Hành Chu sẽ hối hận.
Sợ em gái mình sẽ đau lòng.
Vậy nên, hắn ra tay với đứa bé trong bụng tôi.
Sau khi kể hết mọi chuyện, anh ta cẩn thận dò xét tôi.
“Sương Giáng… cho anh một cơ hội nữa được không?”
“Chúng ta có thể có một đứa con khác.”
“Anh thề, lần này, anh sẽ không bao giờ bỏ rơi em nữa, mãi mãi không.”
Tôi cúi đầu, không đáp, cũng không nhìn anh ta.
Chỉ cảm thấy ngực nghẹn lại, không thở nổi.
“Meo—!!”
Thu Thu bỗng kêu lên the thé, lao ra từ bên trong.
Nó há miệng, cắn thẳng vào bàn tay đang thề thốt của anh ta.
Máu bắn ra.
Giang Hành Chu đau đến mức hất mạnh Thu Thu ra xa.
Thu Thu né nhanh như chớp, nhảy vọt lên giá sách.
Một cuốn sách dày rơi xuống.
Một bông hoa nhỏ màu trắng cũng nhẹ nhàng rơi theo.
Thu Thu ngừng chạy, ngậm lấy bông hoa, nhảy lên người tôi, đặt nó vào lòng bàn tay tôi.
Bàn tay tôi siết lại.
Một bông hoa nhỏ xíu.
Nhưng lại như tiếp thêm cho tôi thật nhiều sức mạnh.
Tôi nghe thấy chính mình lên tiếng:
“Những kẻ đó đúng là đáng chết.”
“Nhưng anh cũng chẳng vô tội gì.”
“Tôi từng nghĩ anh là một người hiền lành, lương thiện.”
“Giờ mới nhận ra, tất cả chỉ là cái vỏ bọc cho sự ngu ngốc, ích kỷ và hèn nhát của anh.”
“Từ nay về sau, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
“Đi đi, Giang Hành Chu.”
Mặt nạ đạo đức giả của anh ta—bị xé toạc hoàn toàn.
Anh ta mặt mày tái nhợt, thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt tôi.
33
Ngày trước khi Đường Hòa Trạch bị tuyên án, tôi trở về Bắc Thành.
Mùa đông ở Bắc Thành thực sự rất lạnh.
Tôi đội chiếc mũ len và quàng khăn tự đan, đến thăm Băng Hạ.
“Xin lỗi con, bảo bối của mẹ.”
“Mẹ vụng về quá, chỉ biết đan những thứ này.”
“Lần sau đến thăm con, mẹ nhất định sẽ đan một cái đẹp hơn.”
Ngoài tiếng gió rít mạnh, lạnh buốt đến mức làm mặt tôi tê rát, không có bất kỳ ai đáp lại tôi.
Trước khi rời đi, tôi treo chiếc mũ lên một góc bia mộ, cúi đầu nói lời tạm biệt.
“Con ngoan, mẹ sẽ lại đến thăm con.”
Đường Hòa Trạch bị kết án 10 năm tù.
Luật sư nói, đây là mức án cao nhất mà anh ta có thể bị tuyên.
Bước ra khỏi tòa án, Đường Kim Dao bất ngờ quỳ sụp xuống chân tôi.
Tôi nghĩ cô ta muốn cầu xin giảm án cho anh trai mình.
“Bản án đã tuyên rồi.”
“Bây giờ cô quỳ xuống cầu xin tôi, sao lúc đó không khuyên anh ta đừng làm chuyện điên rồ?”
“Không phải… không phải thế…”
Cô ta khóc như mưa, đôi mắt sưng đỏ.
“Làm ơn, trả Hành Chu lại cho tôi được không?”
“Anh ấy không quan tâm đến tôi nữa.”
“Không muốn gặp tôi, cũng không cần tôi nữa.”
“Xin cô, anh ấy chỉ nghe lời cô thôi, hãy trả anh ấy lại cho tôi!”
Đến nước này rồi, anh trai thì vào tù vì cô ta, vậy mà trong đầu cô ta chỉ có Giang Hành Chu.
Bà Chu kéo nhẹ tay tôi, ghé sát tai thì thầm:
“Con bé này trông có vẻ không bình thường, mình đi nhanh thôi.”
Tôi gật đầu.
Sau khi liên tục dính vào các vụ bê bối, tập đoàn Đường thị lao dốc không phanh.
Cổ phiếu giảm mạnh, giá trị thị trường bốc hơi hàng tỷ.
Giang thị là kẻ đầu tiên đạp một cú chí mạng.
Những đồng minh từng thân thiết với Đường gia quay lưng, những kẻ khác cũng không bỏ qua cơ hội cắn xé, sợ rằng nếu chậm một bước, sẽ không giành được miếng nào.
Đường gia hoàn toàn mất khả năng huy động vốn.
Ngay cả khi ông Đường bán gần hết cổ phần của mình, số tiền thu được cũng không đủ để duy trì công ty.
Gắng gượng hơn nửa tháng, cuối cùng Đường thị tuyên bố phá sản.
Lúc này, Đường Kim Dao thật sự phát điên.
Tối hôm đó, tôi mơ một giấc mơ.
Tôi mơ thấy một bé gái đứng giữa rừng hoa, nở nụ cười rạng rỡ nhìn tôi.
Tôi giang tay bế con bé lên, nhưng bé lại vẫy tay chào tạm biệt tôi, rồi biến mất.
Tôi giật mình tỉnh giấc.
“Meo—!”
Là tiếng Thu Thu.
Nó nhảy lên giường, dùng móng vuốt cào nhẹ vào chăn tôi.
Tôi ngẩn người, lòng đầy trống rỗng.
34
Vì giấc mơ hôm đó.
Sau khi xử lý xong những chuyện còn dang dở ở Bắc Thành, trước khi rời đi, tôi tìm đến Thanh Lương Tự, nhờ sư thầy giải mộng.
Lời phán giải được rút ra từ quẻ:
“Nhiều năm xa cách, cuối cùng lại tình cờ gặp gỡ bên đường.”
Câu thơ quá rõ ràng.
Tôi không dám tin.
Sư thầy mỉm cười.
“Những điều thí chủ nói trước đây, có lẽ đã thành sự thật.”
Tôi cũng cười.
Nhưng nước mắt lại không kìm được mà rơi xuống.
Con bé được tự do là tốt rồi.
Tôi trở lại Hải Thị.
Lúc rảnh rỗi thì vẽ tranh, có lúc bất ngờ nổi tiếng, tiệm nhỏ cũng thỉnh thoảng cháy hàng.
Giang Hành Chu rất ít khi xuất hiện trước mặt tôi.
Nhưng lại thường xuyên lên báo vì các hành động trượng nghĩa.
Mỗi khi được phỏng vấn, cuối cùng anh ta đều xin lỗi tôi, tha thiết cầu mong sự tha thứ.
Tôi chỉ có một đánh giá—
Anh ta trông còn điên hơn trước.
Mùa hè đến, Hải Thị liên tục có bão.
Cửa tiệm nhỏ của tôi ngày càng buôn may bán đắt.
Nhưng đơn hàng thường xuyên bị hoãn do thời tiết xấu.
Vậy nên, tôi lại chuyển nhà lần nữa, đến Hàng Thành, nơi ngành thương mại điện tử cực kỳ phát triển.
Mùa hè, ve kêu râm ran, Hàng Thành quả nhiên đẹp vô cùng.
Dù cũng chịu ảnh hưởng từ bão, nhưng ít ra, việc vận chuyển hàng hóa không bị gián đoạn.
Tôi vừa mới chuyển đến được một tuần.
Bà Chu hớt hải chạy vào cửa hàng, mắt đỏ hoe.
“Hải Thị có siêu bão! Nhiều người mất liên lạc rồi!”
Bà ấy lo lắng cho những ông bà bạn già của mình.
May mắn là năm tiếng sau, thông tin liên lạc được khôi phục.
Mọi người đều bình an vô sự.
Tôi ngồi cùng bà Chu, gọi video để hỏi thăm tình hình.
Sau khi thoát nạn, họ thi nhau kể lại cảnh tượng lúc ấy, ai cũng kích động.
Đến khi sắp kết thúc cuộc gọi, một bác gái vô tình nhắc đến:
“Tiểu Hứa à, cái cậu đàn ông cứ hay đến tìm cháu ấy, hình như mất tích rồi.”
“Nói là tham gia đội cứu hộ, rồi gặp tai nạn.”
Tôi sững sờ, chưa kịp phản ứng.
Bà Chu vội vàng tắt cuộc gọi, quay sang nói với tôi:
“Sương Giáng, chuyện này không liên quan đến cháu.”
“Cứu người là lựa chọn của hắn, có chuyện gì cũng là số phận của hắn.”
“Meo~”
“Thu Thu cũng nghĩ thế đúng không?”
Bà Chu xoa đầu Thu Thu, xuôi theo bộ lông mềm mại của nó mà vỗ về.
35
Giang Hành Chu mất tích.
Tập đoàn Giang thị kích hoạt phương án dự phòng, công ty vẫn vận hành trơn tru.
Nửa năm sau, cơ quan chức năng xác nhận không có khả năng sống sót, chính thức tuyên bố Giang Hành Chu đã qua đời.
Tôi nhận được điện thoại từ Luật sư Tạ.
Hóa ra, anh ta đã viết di chúc từ lâu, chỉ định tôi là người thừa kế.
Tôi không từ chối, ký tên, hoàn thành các thủ tục.
Chỉ trong một đêm, tôi trở thành nữ tỷ phú số một Bắc Thành.
Mọi ánh mắt đều dán chặt vào khối tài sản của tôi.
Người theo đuổi không đếm xuể, đủ cả nam lẫn nữ.
Liêu Tuyết vừa kê đơn thuốc cho tôi, vừa trêu:
“Em bị mọc mụn là do mất cân bằng hormone đấy.”
“Tìm một người đàn ông yêu đương đi là khỏi ngay!”
“Thực sự không có ai, thì em xem chị thế nào?”
Cô ấy nháy mắt, giả vờ làm mặt háo sắc.
Tôi nổi da gà.
“Thôi đi, em thẳng nhé!”
Mãi đến khi tôi dùng toàn bộ tài sản thừa kế để thành lập quỹ từ thiện, đám người tham lam kia mới dần dần biến mất.
Quỹ được lập dưới tên của Băng Hạ, chuyên hỗ trợ các bé gái vùng cao được đi học.
Trong vài năm, tôi theo quỹ đi khắp nơi, giúp đỡ vô số bé gái được trở lại trường.
Một năm sau.
Tôi nhận được lời mời tham gia một triển lãm tranh danh tiếng trong nước.
Lễ trao giải diễn ra, tôi ngồi xổm xuống, ngang tầm mắt với một bé gái đang nhìn tôi đầy mong chờ.
“Cô ơi, cháu cũng có thể vẽ đẹp như cô không?”
Tôi mỉm cười.
“Đương nhiên là được!”
“Chỉ cần con lớn lên, đi qua nhiều vùng đất, thấy được núi cao, biển rộng…”
“Chắc chắn tranh của con sẽ còn đẹp hơn cô nhiều.”
“Click!”
Một tiếng chụp vang lên.
Tôi ngẩng đầu, thấy một chàng trai trẻ đang cầm máy ảnh, ngượng ngùng mỉm cười với tôi.
Lễ trao giải kết thúc, tôi chuẩn bị rời đi.
Có người gọi tôi lại.
Tôi quay đầu nhìn.
Là cậu thanh niên lúc nãy.
Cậu ta chìa tay ra, đưa tôi một bức ảnh.
Trong ánh hoàng hôn, bức tranh của tôi phản chiếu ánh sáng ấm áp.
Một người phụ nữ tóc dài ôm một con mèo.
Mèo con vươn người, lười biếng duỗi mình trong vòng tay cô ấy.
Phía sau lưng mèo, thấp thoáng bóng dáng một bé gái.
Trước bức tranh ấy, tôi quỳ một gối, nở nụ cười dịu dàng với bé gái nhỏ.
Cả bức ảnh tràn ngập cảm giác ấm áp.
Tôi đứng sững, rồi vươn tay nhận lấy tấm ảnh.
“Cảm ơn.”
“Không có gì!”
Cậu ta gãi đầu, mặt đỏ bừng, lấy hết can đảm hỏi:
“Chị có thể… cho em xin cách liên lạc không?”
Đúng lúc đó, Liêu Tuyết bước tới.
Cô ấy khẽ véo eo tôi một cái, trêu chọc.
“Chậc chậc, xem ra tháng sau không cần kê thuốc cho em nữa rồi.”
– Kết thúc –