Chương 1 - Người Cũ Chẳng Còn Thương

Giang Hành Chu từ trước đến nay luôn là người hiền lành.

Anh ấy có khối tài sản hàng tỷ, nhưng đối xử với mọi người lại dịu dàng và kiên nhẫn, chưa bao giờ nói một lời nặng nề.

Chuyện làm từ thiện lại càng không cần phải bàn, thường xuyên vung tiền không tiếc tay, khiến ai nấy đều ngưỡng mộ.

Một người tốt như vậy, lại nâng niu tôi trong lòng bàn tay, chăm sóc tôi suốt hơn mười năm trời.

Người ngoài luôn nói, tôi là nghịch lân và điểm yếu duy nhất của anh ấy.

Tôi cũng đã từng tin như vậy.

Nhưng rồi sau đó…

Anh ấy vì muốn cho con của người khác một danh phận đàng hoàng mà ép tôi ly hôn.

1

Một xấp giấy thỏa thuận ly hôn dày cộp được đặt ngay ngắn giữa bàn.

Người dẫn đầu đoàn luật sư, tôi rất quen mặt.

Tạ Gia Hân.

Anh ta là luật sư trẻ tuổi xuất sắc nhất dưới trướng Giang Hành Chu, chuyên xử lý những vụ quan trọng nhất của tập đoàn Giang Thị.

Giang Hành Chu lại cử anh ta đến để bàn chuyện ly hôn với tôi.

“Tạ luật sư, tôi sẽ không ly hôn với anh ấy.”

“Anh không thấy suy nghĩ này quá nực cười sao?”

Tạ Gia Hân vẫn giữ nụ cười đúng mực.

“Phu nhân, suy nghĩ của tiên sinh không phải điều tôi có thể phán đoán.”

“Hôm nay tôi đến đây, chỉ là làm theo ủy thác của tiên sinh, bàn bạc với bà về điều khoản bồi thường ly hôn. Mong bà đừng làm khó tôi.”

Tôi không thèm nhìn, trực tiếp xé đôi xấp giấy trước mặt anh ta rồi ném thẳng xuống bàn.

“Tôi đã nói rồi, ly hôn là không thể nào.”

Nụ cười trên mặt anh ta vẫn không thay đổi.

“Phu nhân, tôi có rất nhiều bản thỏa thuận. Nếu bà muốn xé, cứ xé cho thỏa thích. Khi nào bà sẵn sàng nói chuyện, tôi sẽ tiếp tục.”

Tạ Gia Hân thản nhiên lấy từ trong cặp một bản thỏa thuận y hệt, đẩy về phía tôi.

Anh ta giữ vẻ cung kính, nhưng trong mắt lại chẳng hề đặt tôi vào vị trí quan trọng.

Tôi tức quá bật cười.

“Anh đúng là con chó trung thành của Giang Hành Chu, bảo gì làm nấy.”

Tạ Gia Hân vẫn bình thản mỉm cười, cúi xuống nhặt những mảnh giấy rơi vãi, tiện tay ném vào thùng rác.

“Phu nhân, nếu bà không hài lòng về tôi, tôi sẽ chuyển lời đến Tổng Giang để ngài ấy cử một luật sư khác đến thương lượng.”

Nói xong, Tạ Gia Hân rời đi.

Bà Vương bước ra, muốn nói gì đó rồi lại thôi.

“Phu nhân…”

Tôi ngắt lời bà ấy.

“Bà Vương, tôi muốn ăn trứng gà ta nấu thịt.”

Trứng gà ta phải ra chợ mới mua được, lái xe đi về mất khoảng một tiếng.

Chừng đó đủ để tôi bình tĩnh lại trước khi đối mặt với những ánh mắt dò xét.

Thấy tôi còn có thể ăn uống, bà ấy cũng không nghĩ nhiều, chỉ gật đầu nhận lời.

Cửa mở rồi lại đóng.

Cuối cùng, tôi không thể chống đỡ nổi nữa.

Ngã xuống sofa, úp mặt khóc nức nở.

2

Ba tháng trước, một vụ tai nạn xe hơi.

Giang Hành Chu chỉ bị thương nhẹ.

Người đi cùng anh ấy, Đường Hòa Trạch, vì che chắn cho anh ấy mà đến giờ vẫn còn hôn mê trong bệnh viện.

Nhà họ Đường qua bao thế hệ đều hiếm con.

Đến đời Đường Hòa Trạch, chỉ còn lại một người duy nhất thừa kế.

Khi tôi chạy đến bệnh viện,

Giang Hành Chu quỳ gối trên nền đất.

Khuôn mặt đầy vết bầm tím, chiếc áo sơ mi trắng thấm đẫm máu, trông vô cùng kinh hãi.

Trước mặt anh ấy, là ông cụ nhà họ Đường đang khóc không thành tiếng.

“Nhà chúng tôi đời này, chỉ còn lại một đứa con trai là Hòa Trạch…”

“Bố mẹ nó mất sớm, tôi tự tay nuôi nấng nó khôn lớn.”

“Nó thích bơi lội đến mức nào, đội tuyển quốc gia mấy lần muốn nhận, nhưng vì kỳ vọng của tôi, nó vẫn ở lại, cố gắng học những thứ mà bản thân chẳng hề yêu thích.”

“Tôi yêu cầu nó đạt mười điểm, nó luôn làm đến mười một điểm, chỉ sợ tôi thất vọng về nó.”

“Tôi đặt ra những yêu cầu nghiêm khắc như vậy, chỉ vì sợ một ngày nào đó tôi già đi, chết đi, hai anh em nó không giữ nổi sản nghiệp nhà họ Đường, để bọn sói lang hổ báo ngoài kia cướp mất.”

“Nhưng bây giờ thì hay rồi.”

“Những chuyện đó chẳng còn quan trọng nữa.”

“Nó nằm trong kia, sống chết còn chưa biết!”

“Giang Hành Chu, cậu nợ nhà tôi một Đường Hòa Trạch, cậu định lấy gì mà trả đây? Lấy mạng cậu à?!”

Ông cụ nhà họ Đường giơ cao cây gậy, giận dữ quật xuống.

“Đừng mà!”

Tôi lao tới ôm chặt lấy Giang Hành Chu.

Nhưng cơn đau tưởng chừng sẽ ập đến lại không xảy ra.

Gậy bị người đứng sau ông cụ chặn lại.

Là Đường Kim Dao, em gái ruột của Đường Hòa Trạch.

“Giờ phút này, anh trai con đang nằm trong phòng cấp cứu sống chết chưa rõ, vậy mà con còn bênh vực người ngoài, cản cả ông nội sao? Nó thương con thật uổng phí rồi!”

Ông cụ tức đến mức thở không ra hơi.

Nhưng vì Đường Kim Dao đứng chắn trước mặt, gậy trong tay ông cũng không thể giáng xuống.

Trong lúc không khí căng thẳng đến nghẹt thở, đèn phòng cấp cứu vụt tắt.

Tất cả mọi người lập tức đổ dồn về phía bác sĩ, chẳng ai còn để ý đến chúng tôi.

3

“A Chu, anh có sao không? Có bị thương nặng không?”

Tôi cố hết sức đỡ anh đứng dậy.

Anh loạng choạng vài lần rồi lại ngã xuống.

Khó khăn lắm mới có thể đứng vững, nhưng toàn bộ trọng lượng cơ thể đều đè lên tôi, mới miễn cưỡng đi được vài bước.

“Đi nghe bác sĩ nói thế nào đã.”

Ánh mắt anh dán chặt vào đám đông vây quanh bác sĩ.

Tôi chẳng thể lay chuyển được anh, đành dìu anh từng chút một đến gần hơn.

Giọng bác sĩ ôn hòa mà bình tĩnh:

“Hiện tại, bệnh nhân đã tạm thời qua cơn nguy kịch, nhưng vết thương có nguy cơ nhiễm trùng, hơn nữa não bộ bị tổn thương nghiêm trọng, rơi vào hôn mê sâu. Trong tương lai, rất có thể sẽ trở thành người thực vật.”

Lời vừa dứt.

Bàn tay Giang Hành Chu nắm lấy tôi chặt hơn.

Khuôn mặt anh vốn đã tái nhợt, nay lại càng không còn chút huyết sắc.

Người nhà họ Đường lập tức nháo nhào, tiếng cãi vã gần như muốn lật tung nóc bệnh viện.

Cho đến khi ông cụ Đường đập mạnh cây gậy xuống sàn, giận dữ quát lên:

“Đủ rồi! Ầm ĩ như vậy còn ra thể thống gì nữa?!”

“Từ ngày mai, mọi việc trong tập đoàn tôi sẽ đích thân tiếp quản.”

“Hòa Trạch còn đang nằm trong kia, Kim Dao cũng vẫn ở bên cạnh tôi. Trong lòng các người nghĩ gì, tôi đều rõ hết!”

“Nếu dám làm điều gì bất lợi, thì đừng trách lão già này không khách sáo!”

Lời ông cụ như tảng đá nặng nề nện xuống.

Rồi ông dời ánh mắt sang chúng tôi.

“Thằng nhóc nhà họ Giang, chuyện đã đến nước này, tôi cũng cho cậu một cơ hội để chuộc lỗi.”

Ông nói rồi kéo Đường Kim Dao đứng sau ra trước mặt Giang Hành Chu.

“Cháu gái tôi hoàn toàn xứng với cậu. Cậu cưới nó, sinh một đứa con nối dõi cho Đường gia, cũng coi như lấy mạng đổi mạng.”

4

Tôi chết lặng.

Ông ta thực sự muốn Giang Hành Chu cưới Đường Kim Dao, sinh một đứa con để bù đắp cho nhà họ Đường.

Nực cười đến mức nào, hoang đường đến mức nào!

Tôi hơi nghiêng người, chờ đợi Giang Hành Chu lên tiếng từ chối lời đề nghị vô lý này.

Nhưng anh lại im lặng.

Anh vậy mà đang cân nhắc xem phương án này có khả thi hay không.

Tôi chưa kịp phản ứng, cả người đã bị ai đó đẩy mạnh, ngã xuống sàn.

“Sương Giáng, em không sao chứ?”

Giang Hành Chu hất tay Đường Kim Dao ra, loạng choạng đứng không vững nhưng vẫn cố vươn tay về phía tôi.

“Anh Hành Chu, sao anh lại như vậy?”

Đường Kim Dao bị đẩy ra, gương mặt thoáng qua vẻ tức giận, định bước tới nhưng bị ông cụ chặn lại bằng cây gậy.

“Chờ thêm một thời gian nữa.”

“Đợi anh Hành Chu của con ly hôn xong, tự nhiên sẽ gần gũi với con thôi.”

Giọng điệu của ông cụ chắc chắn như thể chuyện Giang Hành Chu ly hôn chỉ là vấn đề sớm muộn.

Đột nhiên, một cơn hoảng loạn ập đến.

Tôi nắm chặt tay Giang Hành Chu, ánh mắt dán chặt vào anh, không muốn bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nào trên gương mặt anh.

“Anh có định ly hôn với em không?”

“Không…”

Chữ “không” vừa thốt ra, thì tiếng bước chân gấp gáp của y tá cắt ngang.

“Người bệnh xuất hiện biến chứng sau phẫu thuật! Người nhà đâu? Mau tới ký giấy đồng ý phẫu thuật!”

Giang Hành Chu nhìn tôi rất lâu.

Cuối cùng, anh chỉ nhẹ giọng trấn an.

“Đừng sợ, về nhà rồi nói.”

Trái tim tôi như rơi xuống đáy vực.

Anh thực sự đã dao động trước đề nghị đó.

5

Tôi nằm bẹp trên sofa, không nhúc nhích.

Khi bà Vương trở về, tôi vẫn giữ nguyên tư thế đó.

Bà xách theo một túi đầy trứng gà ta, hớn hở kể chuyện bà phải giành giật thế nào với mấy bà lão khác mới mua được túi trứng cuối cùng…

Mãi đến khi tôi bật cười, bà mới yên tâm đi làm việc khác.

Ngay cả bà Vương cũng nhận ra tâm trạng tôi gần đây rất tệ.

Vậy mà Giang Hành Chu có thể phớt lờ tôi suốt từng ấy ngày.

Màn hình điện thoại sáng lên rồi lại tắt.

Tôi mở ra rồi lại đóng.

Những gì nhận được chỉ là tin nhắn rác.

Sau bữa tối, bà Vương về nhà.

Ngôi nhà này, lại chỉ còn một mình tôi.

Từ khi Giang Hành Chu quyết định ly hôn, anh không còn về nhà nữa.

Ăn ở đều tại công ty.

Tôi đã tìm đến công ty, nhưng đến cả mặt anh cũng không gặp được.

Thứ duy nhất tôi nhận được là lời thư ký lạnh lùng truyền lại.

“Tổng Giang nói, khi nào phu nhân nghĩ thông suốt, anh ấy sẽ trở về.”

Thành thật mà nói, tôi không hiểu.

Anh muốn tôi nghĩ thông suốt điều gì?

Một mạng đổi một mạng, đâu có dễ dàng như thế?

Dù có làm thụ tinh nhân tạo thì sao?

Đợi đứa trẻ ra đời, rồi ly hôn với Đường Kim Dao, sau đó tái hôn với tôi?

Anh nghĩ mọi chuyện đơn giản quá rồi.

Nhưng đó là một sinh mệnh.

Là huyết thống của anh.

Làm sao có thể dễ dàng cắt đứt như vậy?

Huống hồ, anh là kiểu người như thế.

Một người luôn mềm lòng.

Lùi một bước, rồi lại lùi mãi.

Đến khi không còn đường lùi, anh sẽ làm gì?

Những điều tôi có thể hiểu rõ, chẳng lẽ anh lại không hiểu?

6

Có lẽ tôi đã bị cúm.

Tỉnh dậy, cả người nóng bừng, nhưng đầu óc lại nặng trĩu, chẳng có chút sức lực nào.

Từ sau lần sảy thai ngoài ý muốn bảy tám năm trước, sức khỏe tôi luôn yếu.

Mỗi lần giao mùa, bệnh tật lớn nhỏ đều tìm đến.

Những năm trước, Giang Hành Chu luôn sắp xếp công việc trước, rồi đưa tôi đến Hải Thị nghỉ dưỡng.

Năm nay, anh vắng mặt.

Không ai giúp tôi thu xếp, tôi cũng chẳng còn tâm trạng nào để đi.

Muốn gọi bà Vương mang cho mình ly nước, lấy ít thuốc, nhưng khi mở điện thoại lại thấy tin nhắn xin nghỉ của bà.

Bà cũng bị cảm, sợ lây cho tôi.

Tôi suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nhắn tin cho Giang Hành Chu.

[Em không khỏe lắm, anh có thể về với em một lát không?]

Trước đây, chỉ cần tôi yếu lòng một chút, anh luôn chiều theo mọi yêu cầu của tôi.

Tôi đặt điện thoại xuống, kéo lê thân thể nặng trĩu, lại một lần nữa chìm vào giấc ngủ.

Mong rằng khi tỉnh dậy, anh sẽ ở bên cạnh tôi.

Giống như trước đây.

Chăm sóc tôi từng chút một.

Cổ họng bỏng rát.

Tôi đau đến mức tỉnh giấc.

Mở mắt ra, ánh hoàng hôn xuyên qua cửa sổ sát đất, phủ lên cả căn phòng một màu cam ấm áp.

Đã là chạng vạng tối.

“A… Chu…”

Tôi cố nén cơn đau, nhưng cổ họng khô rát chỉ có thể phát ra những âm thanh khàn đục, khó nghe.

Không ai trả lời tôi.

Tôi như thể bị cả thế giới bỏ rơi.

Mở điện thoại, tin nhắn ghim đầu chỉ có một dòng thông báo đỏ.

Tôi run rẩy bấm vào.

“Tự gọi bác sĩ gia đình đến đi, nhớ chăm sóc bản thân cho tốt.”

Anh không muốn đến gặp tôi.

Thậm chí ngay cả việc gọi giúp bác sĩ, anh cũng không làm.

Anh thật sự không còn quan tâm đến tôi nữa.

7

Tôi cười khổ, lau đi giọt nước mắt rồi vẫn bấm số gọi bác sĩ gia đình.

Không cần cố chấp làm gì.

Dù sao tôi cũng đâu bướng bỉnh lại anh.

Người chịu khổ, cuối cùng cũng chỉ là tôi mà thôi.

Bác sĩ Liêu đến rất nhanh.

Mấy năm nay tôi đau ốm không ít, gặp nhiều rồi cũng thành quen thuộc.

“Cô làm sao vậy hả? Biến mình thành bộ dạng này rồi!”

“Giang… haizz…”

Trên mặt chị ấy đầy tức giận, cuối cùng vẫn không nhịn được mà mắng tôi.

“Hứa Sương Giáng, tôi nói cho cô biết, sức khỏe cô hiện tại rất tệ.”

“Nếu tối nay vẫn còn sốt, ngày mai nhất định phải vào viện.”

Liêu Tuyết điều chỉnh tốc độ truyền dịch, rồi giúp tôi kéo chăn đắp kín lại.

Thấy tôi cứ đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, chị lẩm bẩm vài câu rồi dứt khoát kéo rèm lại.

“Đừng nhìn nữa, nếu anh ta định đến, đã đến từ lâu rồi.”

“Anh ta phát điên rồi, chẳng lẽ cô không biết?”

Tôi cụp mắt, miễn cưỡng nở một nụ cười.

Ai cũng nói anh điên rồi.

Chỉ có anh là vẫn cho rằng mình đúng.

“Không muốn cười thì đừng cười, ở đây đâu có ai bắt cô.”

Liêu Tuyết bĩu môi, giọng trách móc, nhưng tay thì vẫn bận rộn, ngón tay lướt nhanh trên màn hình điện thoại.

Chắc cũng phải nửa tiếng trôi qua.

Tôi gần như thiếp đi.

Cho đến khi tiếng động cơ xe vang lên ngoài cổng, kéo tôi giật mình tỉnh lại.

Là Giang Hành Chu.

Anh đã quay về.

Liêu Tuyết nhún vai, vẻ mặt đắc thắng.

“Cảm ơn chị.”

Là chị ấy nhắn tin cho Giang Hành Chu.

Nếu không, anh sẽ không trở về.

“Không cần cảm ơn, chăm sóc bệnh nhân, giúp họ khai thông tâm lý là trách nhiệm của tôi.”

“Tôi đi trước, mai ghé thăm lại.”

Liêu Tuyết định rời đi, nhưng Giang Hành Chu vừa bước vào đã giữ chị ấy lại.

“Chờ chút, đi cùng tôi đến gặp một người.”

Nụ cười vừa nở trên môi tôi chợt đông cứng.