Chương 15 - Người Con Gái Không Tồn Tại

“Duệ Duệ, ba con đã ký rồi. Ông ấy sắp phá sản, con sẽ không trách mẹ nhẫn tâm chứ?”

“…Tất nhiên là không. Ông ấy phản bội mẹ, còn vu khống mẹ, đây là những gì ông ấy đáng nhận.”

Dù tôi không rõ mẹ đã làm gì, nhưng chỉ một ngày sau, Tề Thị đã tổ chức một buổi họp báo công khai.

“Tổng giám đốc Tề Huệ và chồng đã ký kết công chứng tài sản trước hôn nhân, có chữ ký tay của ông Chung Viễn, không tồn tại tranh chấp tài sản.”

Trái ngược hoàn toàn với tin đồn trước đó, công chúng lập tức phản ứng:

“Tôi đã nói rồi mà! Tề Huệ thông minh như vậy, làm sao có thể bỏ qua chuyện này!”

“Đúng thế! Đừng coi phụ nữ là ngốc nữa!”

“Kẻ ăn bám thảm rồi, ha ha ha!”

Chung Viễn phá sản.

Ông ta dùng hết tiền tiết kiệm để bồi thường vi phạm hợp đồng, còn nợ thêm một khoản lớn.

Từ giờ trở đi, ông ấy và Trần Bình phải trả nợ trong một thời gian dài.

Ở trường học, không còn ai gọi Trần Giai là “tiểu thư” nữa.

Những kẻ từng chạy theo xu nịnh cô ta giờ lại quay sang nịnh nọt tôi.

Tôi đều phớt lờ:

“Loại nhỏ nhen như tôi thì không bao giờ mời người khác đi du lịch đâu!”

Đúng vậy, tôi có tiền, nhưng tôi không phải là đứa ngốc.

Về phần Trần Giai, sau cú rớt giá nghiêm trọng, cô ta chẳng còn tâm trí để học hành, trở thành một đứa trẻ nổi lo,ạn.

Có lần, Trần Giai bắt nạt bạn học, bị mời phụ huynh đến trường.

Chung Viễn đến, và trùng hợp, tôi cũng có mặt trong văn phòng vì thành tích học tập xuất sắc, nhận được nhiều lời mời từ các trường đại học danh tiếng.

Khi giáo viên đang phân tích giúp tôi chọn trường, cha con Trần Giai cũng bị mắng tơi tả.

Phụ huynh của học sinh bị bắt nạt chỉ trích không ngớt:

“Con gái ông đ,ánh con gái tôi thành ra thế này! Ông xin lỗi thì làm được gì? Ai biết ông có thật lòng hay không? Cha nào, con nấy, con gái ông bắt nạt bạn, còn ông thì chẳng phải kẻ tốt đẹp gì!”

Chung Viễn là người rất sĩ diện, lập tức phản bác:

“Sao bà lại nói thế? Con gái tôi đâu chỉ có một đứa, đứa kia vừa nhận được học bổng quốc tế đó thôi…”

Ông ta nói chưa xong, định quay sang gọi tôi.

Nhưng tôi chỉ liếc qua giáo viên và nói:

“Cảm ơn thầy cô, em sẽ cân nhắc kỹ. Em về nhà trước đây!”

Sau đó, tôi quay đi mà không thèm để ý đến Chung Viễn.

Phía sau, chỉ nghe thấy tiếng phụ huynh kia mỉa mai:

“Thật nực cười, người ta còn chẳng thèm nhìn ông.”

“Đúng là chưa thấy ai nhận nhầm con gái như ông.”