Chương 9 - Người Chồng Thứ Mười Bảy
Hắn không chết, chỉ là trán chảy máu, nằm lăn lộn trên sàn nhà tầng một, rên rỉ trong đau đớn.
Trình Mộc Bạch nắm tay Phương Uyển Như, kéo cô ta xuống, rồi ném cô ta ngã sấp bên cạnh Trình Hạo Thiên.
“Anh hai, cảnh này quen không? Hay anh hỏi người phụ nữ bên cạnh xem, năm đó ai đã đẩy anh ngã xuống khiến anh liệt cả đời?”
Trình Hạo Thiên dường như đã hiểu ra mọi chuyện.
Hắn gắt gao nhìn Phương Uyển Như: “Là cô?”
Phương Uyển Như bật khóc nức nở:
“Lúc đó em mới mười bốn… chỉ là vô tình thôi… hơn nữa… ai bảo Mộc Bạch cam tâm chịu tội thay em…”
Một tia sét xé trời. Tôi nhìn thấy khóe mắt Trình Mộc Bạch có lệ.
Tôi đóng máy quay lại.
Rồi nhẹ nhàng bước xuống, lặng lẽ chích một mũi vào sau gáy Trình Hạo Thiên và Phương Uyển Như — cả hai đều ngất lịm.
Thế là tôi ngẩng cao đầu, hiên ngang đi theo Trình Mộc Bạch, trong cơn mưa như trút nước, rời khỏi biệt thự nhà họ Trình.
Chúng tôi tiến thẳng về phía đồn cảnh sát.
Kết quả, nhà họ Trình một già một trẻ đều bị bắt, Trình Mộc Bạch trở thành người thừa kế duy nhất.
Thông báo đầu tiên anh công bố chính là — hủy hôn với Phương Uyển Như.
Lúc tôi xem tin tức về vụ án gây chấn động giới thượng lưu Bắc Kinh trên TV, thì đang ngồi ngoài phòng khám phụ sản ở quê nhà.
Ông nội tôi thì hết lời can ngăn:
“Về tình về lý đều không thể bỏ! Một là thai đôi, con trai hẳn hoi, hai là biết đâu đó chính là truyền nhân tiếp theo của đạo quán đấy!”
Tôi không buồn nghe.
“Con không muốn sinh con khi chưa chồng! Với lại tháng sau còn phải đi Hàn Quốc xem concert oppa nữa kìa!”
“Oppa nào?”
Sau lưng vang lên giọng Trình Mộc Bạch: “Anh lập tức phái máy bay riêng sang đón cậu ta, để hát riêng cho em nghe!”
Tôi giật mình, không hiểu sao anh lại tìm được đến đây.
Cũng tốt.
Tôi quay lại, lạnh lùng nói: “Phiền anh chuyển khoản nốt 35 triệu còn lại.”
Tôi mở điện thoại, đưa mã thanh toán.
Trình Mộc Bạch không nói gì, cúi đầu lấy điện thoại ra.
“Đinh đông, tài khoản Alipay của bạn đã nhận được 350 triệu.”
“Gì cơ? Lỡ bấm nhầm thêm một số à?”
Phiền thật, tôi còn phải hoàn trả.
“Không thừa. Đó là tiền sính lễ.”
Trình Mộc Bạch đột nhiên quỳ một gối xuống, biến ra bó hoa hồng khổng lồ từ sau lưng.
Ở giữa là chiếc nhẫn kim cương to như quả trứng chim bồ câu.
Dưới bó hoa còn ép một lá bùa vàng, ghi rõ tên tuổi và ngày sinh của hai chúng tôi.
“Gì chứ. Tôi có nói sẽ lấy anh đâu.”
Tôi quay mặt đi.
Tôi biết, Trình Mộc Bạch là người nhà giàu, không phải thứ tôi có thể với tới.
Mang thai khi chưa kết hôn chỉ là tình thế bắt buộc.
Giờ mọi chuyện đã qua ai đi đường nấy là tốt rồi.
“Sao em lại không đồng ý?” Trình Mộc Bạch nắm tay tôi, dịu dàng nói:
“Công chúa chẳng từng nói, tóc của bản vương dày, không hề hói, hơn cả hoàng tử William sao? Còn bảo mê cơ bụng tám múi của ta, nói làm vợ ta sẽ hạnh phúc đến ‘trên trời dưới đất’…”
Tôi giật mình bịt miệng anh lại.
Ngay cả ông nội tôi cũng xấu hổ quay mặt đi chỗ khác.
“Âm Âm, anh thật lòng yêu em. Nếu không đã chẳng chủ động đề nghị em mang thai. Huống hồ, anh còn là chồng hợp pháp được em ghi bùa chú cơ mà.
Công chúa, làm ơn… về nhà với anh, sinh con cho anh… được không?”
Trình Mộc Bạch nhìn tôi bằng ánh mắt vừa ngây thơ vừa khẩn cầu, quyến rũ hơn cả oppa Hàn Quốc.
Đúng lúc đó, y tá gọi tên:
“Số mười bảy, Âm Âm, chuẩn bị vào phòng thủ thuật.”
Tôi liếm môi một cái, “xoạt” một tiếng tháo áo bệnh nhân ra.
“Y tá ơi, tôi không làm thủ thuật nữa. Tôi muốn xuất viện.”
“Hả? Xuất viện làm gì?”
“Kết hôn! Với ông chồng thứ mười bảy của tôi!”
(— Toàn văn hoàn —)