Chương 3 - Người Chồng Quân Nhân Trở Về

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

3

Hơi nóng xuyên qua lớp vải áp lên da, cơn đau nhói quả thật dịu đi không ít.

Anh ngồi xuống chiếc ghế nhỏ cạnh giường, quay lưng lại, như một người lính gác thầm lặng.

Bờ vai rộng lớn chắn hết ánh sáng hắt vào từ cửa, tạo cho tôi một góc an toàn nhỏ bé.

Tôi vừa chườm vừa len lén nhìn lưng anh.

Sống lưng anh thẳng tắp, như một cây tùng kiên cường không bao giờ gục ngã.

Qua lớp vải quân phục, rõ ràng thấy được cơ bắp rắn rỏi đầy sức mạnh.

Tôi chú ý thấy sau gáy anh có một vết sẹo nhạt, như một con rết nhỏ bò vào cổ áo – huân chương thuộc về người lính giữ nước.

Một lát sau, như thể có mắt ở sau lưng, anh bỗng cất tiếng:

“Đỡ hơn chưa?”

Tôi giật mình, suýt rơi khăn trong tay.

“Đỡ… đỡ nhiều rồi.”

“Ừ.”

Anh đáp ngắn gọn, rồi đứng dậy:

“Anh đi nấu chút gì đó cho em ăn.”

Anh bước vào bếp, chẳng mấy chốc vang lên tiếng leng keng.

Tôi thấy lạ, một người đàn ông suốt ngày trong quân ngũ thì biết nấu cái gì nhỉ?

Không lâu sau, hương thơm thanh nhẹ của cháo gạo lan tỏa khắp phòng.

Anh bưng một cái bát men vào, bên trong là cháo trắng sánh mịn, bên trên còn có một quả trứng ốp la vàng ươm.

“Ăn lót dạ trước đi.”

Anh đưa bát cho tôi.

Tôi sững lại.

Trong thời buổi khan hiếm thế này, trứng gà là thứ quý lắm.

Một người vừa từ chiến trường về, lấy đâu ra trứng?

Dường như nhìn ra thắc mắc trong mắt tôi, anh nói nhạt:

“Trên đường đổi với dân.”

Mấy chữ đơn giản, không ai biết phía sau là bao nhiêu khó khăn, mà anh chẳng hề kể.

Tôi cúi đầu, từng muỗng từng muỗng nhấp cháo.

Cháo nóng mềm, thơm ngọt, ấm từ cổ xuống tận bụng, xua tan cả rét mướt và mệt mỏi trong người.

Đúng lúc này, Cố An An cuối cùng cũng nghe thấy mùi, mấp máy môi vài cái rồi từ từ mở mắt.

Vừa mở mắt, bé nhìn thấy ngay người đàn ông lạ mặt đứng bên giường.

Đôi mắt đen tròn như hạt nho chớp chớp, không khóc cũng chẳng nháo, chỉ nhìn chằm chằm.

Cố Ngôn Thâm cũng cúi xuống nhìn con, gương mặt lạnh như băng lần đầu hiện lên vẻ bối rối.

Hai cha con mắt to trừng mắt nhỏ, khung cảnh kỳ lạ mà buồn cười.

“Nó… là An An?”

Trong giọng anh còn có chút không chắc chắn.

“Ừ, Cố An An. Tên này em đặt cho nó.”

“Cố An An.” Anh nhắc lại, ánh mắt dịu xuống.

“Bình an vui vẻ, tên hay lắm.”

Anh đưa ngón tay dài ra, cẩn thận chạm vào má con trai.

Lần này, An An không né, mà còn đưa tay bé xíu nắm lấy ngón tay anh, sau đó cười toe toét không răng.

Khoảnh khắc đó, tôi thấy khóe mắt của người đàn ông lạnh lùng này như đỏ lên.

Nụ cười của Cố An An như tan chảy hết băng giá trong căn phòng.

Trên gương mặt Cố Ngôn Thâm thoáng nở một nụ cười rất nhạt, giống như mặt hồ đóng băng rạn ra một khe hở, để ánh nắng chiếu vào.

Anh lật bàn tay, dùng đầu ngón cái khẽ vuốt ve bàn tay nhỏ bé của con trai, động tác đầy tò mò và trân quý.

“Đói rồi.”

Tôi nhìn con bắt đầu loay hoay tìm thức ăn, khẽ nhắc.

Vừa rồi được uống cháo nóng, cơn đau căng ngực cũng dịu đi khá nhiều, đúng lúc có thể cho con bú.

Cố Ngôn Thâm lập tức hiểu ý.

Anh tự nhiên đứng lên, xoay lưng lại, để cho tôi và con một không gian riêng.

“Cần giúp thì gọi anh.”

Anh quay lưng, giọng nói trầm thấp.

Sự chu đáo của người đàn ông này, đều giấu trong những hành động thầm lặng như thế.

Tôi nghiêng người, cởi cúc áo, ôm Cố An An vào lòng.

Nhóc con như tìm thấy kho báu, vội vàng rúc vào.

Cảm giác được cần đến, ngay lập tức lấp đầy trái tim tôi.

Cho con bú xong, tôi chỉnh lại quần áo, khẽ gọi:

“Xong rồi.”

Cố Ngôn Thâm lúc này mới quay người lại.

Anh bước đến bên giường, cúi xuống ôm đứa bé đã no nê và buồn ngủ.

Động tác có phần vụng về, thậm chí cứng nhắc, nhưng vô cùng cẩn trọng.

Bàn tay từng quen với súng đạn nơi chiến trường, giờ ôm lấy một sinh linh mềm mại, tạo nên một sự đối lập lạ lùng mà hòa hợp.

“Anh đi sửa cửa.”

Anh bế con, chậm rãi đi đi lại lại trong phòng, như đang quen dần với cảm giác làm cha.

“Doanh trưởng Cố! Doanh trưởng Cố!”

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gọi gấp gáp, nghe giọng là cậu thông tin viên Tiểu Trương.

Cố Ngôn Thâm nhíu mày, bế con ra cửa:

“Có chuyện gì?”

Nhìn thấy đứa bé trong tay anh, Tiểu Trương cũng sững lại, rồi nhanh chóng đứng nghiêm chào:

“Báo cáo doanh trưởng! Đoàn trưởng yêu cầu anh lập tức đến sở chỉ huy, có tình hình quân sự khẩn cấp!”

Quân tình khẩn cấp?

Tim tôi lập tức treo lên.

Anh vừa về, còn chưa kịp ăn miếng cơm nóng, giờ lại phải đi sao?

Sắc mặt Cố Ngôn Thâm cũng trầm xuống.

Anh nhìn con trong tay, rồi lại nhìn tôi trên giường, trong mắt thoáng qua một tia do dự khó nhận thấy.

“Biết rồi.”

Cuối cùng anh vẫn trầm giọng đáp.

Mệnh lệnh quân đội, không thể chậm trễ.

Anh cẩn thận đặt Cố An An về bên tôi, kéo lại góc chăn cho hai mẹ con.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)