Chương 5 - Người Chồng Nhiều Bí Mật
5
Đêm đó, cô ta nằm một mình trong phòng, lăn qua lăn lại, mất ngủ cả đêm.
Sáng hôm sau, Lương Mộng Kiệt ngáp ngắn ngáp dài, mắt thâm quầng, vừa xoa cổ vừa bước ra khỏi phòng.
Nhưng vừa ra khỏi phòng, cô ta đã thấy bức ảnh cưới treo giữa phòng khách bị thay thế.
Thay vào đó là di ảnh đen trắng của tôi, treo sừng sững chính giữa.
Trong ảnh, tôi hiền lành dịu dàng, nụ cười mỉm trên môi, nhìn thẳng vào cô ta, không hề chớp mắt.
Bị ánh mắt đó nhìn chằm chằm, Lương Mộng Kiệt run rẩy, chân nhũn ra.
Ngày hôm sau sau đám cưới, Lộ Minh đã biến căn phòng tân hôn thành như một gian thờ.
Thật ra, anh còn giấu cả hũ tro cốt của tôi dưới gầm giường, mà Lương Mộng Kiệt không hề biết.
Không rõ anh về từ khi nào, lúc này đang ngồi lau chùi cẩn thận tấm di ảnh của tôi.
Rõ ràng, mới ngày thứ hai sau đám cưới mà Lương Mộng Kiệt đã gần như suy sụp.
“Lộ Minh, anh đang làm gì thế này? Đây là nhà, không phải chỗ lập bàn thờ. Vãn Nhi đã được chôn cất rồi.”
Cô ta cố nén giận, nói với giọng bình tĩnh.
Lộ Minh không thèm nhìn, chỉ nhàn nhạt đáp:
“Đây là nhà của anh, không phải của cô.”
Lương Mộng Kiệt bị nghẹn họng.
Vài giây sau, cô ta hạ giọng dịu dàng hơn:
“Lộ Minh, em biết anh vẫn chưa chấp nhận được việc Vãn Nhi đã rời xa, nhưng đời còn dài, chúng ta đã kết hôn, sau này em sẽ sinh con cho anh, anh không thể cứ mãi chìm trong nỗi đau và quá khứ như thế, đúng không?”
Con?
Lộ Minh cười nhạt:
“Em nói đúng, sau này chúng ta sẽ có con của mình.”
Anh dường như đã bình tĩnh lại, còn nở một nụ cười dịu dàng với cô ta.
Lương Mộng Kiệt lập tức thấy nhẹ nhõm, đồng ý ngay.
Còn tấm di ảnh của tôi, cứ thế mà treo ngay ngắn ở đó.
“Mộng Kiệt, tối qua là anh sai, để lỡ mất đêm tân hôn. Tối nay anh sẽ bù cho em.”
Lộ Minh nhìn thẳng vào mắt Lương Mộng Kiệt mà cười, khiến cô ta ngượng ngùng gật đầu.
Còn tôi đứng bên cạnh, chỉ thấy rợn người.
Chồng ơi, anh đừng nghĩ dại đấy nhé!
Bởi lần cuối cùng anh cười kiểu này, chính là trong căn phòng khách này, khi chặt xác mẹ anh.
Anh nhìn tôi, mỉm cười:
“Vãn Nhi, tiếp theo anh phải chặt mẹ thành từng khúc để dễ mang đi, có thể sẽ hơi máu me, em vào phòng đợi nhé.”
Lời chưa dứt, tôi đã chạy thẳng vào nhà vệ sinh nôn mửa.
Thực ra, mấy năm nay, bản tính tàn bạo của anh luôn được che giấu rất kỹ.
Nhưng lần này, Lộ Minh không làm điều gì tàn nhẫn như tôi nghĩ.
Tôi mới thở phào.
Anh còn trẻ, tôi không muốn anh vì tôi mà hủy hoại cả cuộc đời còn lại.
Đêm đó, Lương Mộng Kiệt bị chuốc say, ngủ mê man.
Lộ Minh ngồi trong phòng khách, ngửa đầu nhìn tấm di ảnh của tôi, lặng lẽ rít thuốc.
Căn phòng tối đen.
Tôi tựa đầu lên vai anh, khẽ lẩm bẩm:
“Lộ Minh, từ bao giờ anh học hút thuốc vậy, sao lại chọn cách tự hủy hoại bản thân thế này? Em đã đồng ý đâu.”
“Vợ à, tha thứ cho anh.”
Hả?
Tôi ngồi bật dậy. Anh nghe được tôi nói sao?
Sắc mặt Lộ Minh vẫn bình thản:
“Tha thứ cho anh lần này đã không bảo vệ được em. Em sợ bóng tối như thế, ở dưới đó chắc cô đơn lắm nhỉ?”
Tôi ấm ức gật đầu, rồi lại tựa vào vai anh.
Tưởng anh thực sự nghe được tôi nói.
“Nhưng em yên tâm, sau này anh sẽ moi đứa con trong bụng Lương Mộng Kiệt ra để trả cho em. Rồi xẻ cô ta thành tám mảnh, sau đó anh sẽ nhanh chóng xuống đó ở bên em, được không?”
Khuôn mặt anh vô cùng nghiêm túc, ngón tay bị điếu thuốc cháy đến đỏ cũng chẳng hề hay.
Tôi trợn tròn mắt, điên cuồng lắc đầu:
“Không được không được! Lộ Minh, chuyện báo thù để em tự làm, anh không cần ra tay. Nếu lần này anh giết người nữa, chắc chắn sẽ bị pháp luật trừng trị! Lần trước chỉ là may mắn thoát tội thôi! Anh đừng liều lĩnh nữa!”
“Âm phủ vừa tối vừa lạnh, dương gian vẫn tốt đẹp hơn nhiều, tin em đi!”
Tôi dí sát miệng vào tai anh, hét to như thể anh nghe thấy.
Lộ Minh đứng dậy, gỡ di ảnh của tôi xuống, ôm chặt vào lòng.
Dưới ánh trăng, gương mặt anh trắng bệch, đôi mắt tối đen nhưng ươn ướt.
Anh co người ngồi trong góc sofa, ôm tấm ảnh của tôi, tiếng khóc nghẹn lại, như một con thú bị nhốt, tuyệt vọng và đau đớn.
Tôi đau đến xé ruột xé gan.
Nửa năm sau, Lương Mộng Kiệt mang thai. Cô ta vui mừng, lập tức báo tin cho Lộ Minh.
“Chồng ơi, em có linh cảm, chắc là con gái đó! Là đứa con gái mà anh muốn.”
Cô ta e thẹn vuốt ve bụng mình, gương mặt tràn đầy hạnh phúc.
Lộ Minh phản ứng lạnh nhạt:
“Chắc chắn là của anh sao?”
Nụ cười trên môi Lương Mộng Kiệt cứng lại.
Lộ Minh bật cười trấn an:
“Anh đùa thôi. Em quyến rũ như vậy, ngày đêm quấn lấy anh, không phải con anh thì còn là ai nữa?”
“Đồ đáng ghét!” Lương Mộng Kiệt e thẹn chui vào lòng anh.
“Em đâu có ngày đêm quấn lấy anh.”