Chương 6 - NGƯỜI CHỒNG NHẪN TÂM
Vương Tuấn Sinh vốn đang sững sờ sau cú đánh của Cố Tiêu Nhiên, lập tức phản ứng khi thấy Lý Oánh Oánh ngã xuống, đau đớn kêu gào. Gã ta vùng dậy, lao vào đánh nhau với Cố Tiêu Nhiên.
“Cố Tiêu Nhiên! Nếu con của tao có chuyện gì, tao sẽ giết chết mày!”
“Vương Tuấn Sinh! Vợ con tao bị mày giết chết! Mày chờ đấy, xem thử ai sẽ kết liễu ai trước! Tao sẽ khiến mày phải trả giá bằng mạng sống!”
Cố Tiêu Nhiên đã từng học võ thuật và taekwondo, nên Vương Tuấn Sinh làm sao có thể là đối thủ của anh ta. Chỉ vài chiêu, gã đã bị đánh ngã nhào xuống đất.
Tôi nhìn Cố Tiêu Nhiên gần như phát điên, không hiểu nổi tại sao anh ta lại phản ứng mạnh mẽ đến như vậy.
Vì đứa con sao? Hay còn vì điều gì khác?
Không thể nào là vì tôi được. Những năm qua, anh ta luôn lạnh nhạt với tôi. Lẽ nào, khi tôi chết rồi, anh ta mới nhớ ra những điều tốt đẹp về tôi?
Cố Tiêu Nhiên lấy điện thoại ra, gọi vào số khẩn cấp: “A lo, cảnh sát phải không? Tôi muốn báo án!”
Nhưng cuộc gọi vừa kết nối đã bị Lý Oánh Oánh – lúc này đang dựa vào tường để đứng dậy – giật lấy và tắt đi.
Lý Oánh Oánh khóc như mưa, từng giọt nước mắt khiến người khác xót xa. Cố Tiêu Nhiên xưa nay luôn mềm lòng trước cảnh này.
Rất nhiều lần, giữa tôi và Lý Oánh Oánh, khi cả hai cùng cần anh ta, cô ta luôn dùng chiêu "hoa lê đái vũ" để khiến anh ta quăng bỏ tôi – người vợ danh chính ngôn thuận – lại phía sau.
“Anh Tiêu Nhiên, anh đừng báo cảnh sát. Em cầu xin anh đấy. Anh không vì em, thì cũng vì đứa bé trong bụng em mà nghĩ lại đi. Anh thật sự nhẫn tâm để nó, cũng giống như anh ngày xưa, lớn lên mà không có cha sao? Dù người lớn thế nào, đứa bé vẫn là vô tội mà!”
Nghe Lý Oánh Oánh nói, lòng tôi thắt lại.
Không khó hiểu vì sao dù bị phản bội, Cố Tiêu Nhiên vẫn không thể quên được cô ta.
Cô ta biết cách nắm lấy trái tim của Cố Tiêu Nhiên, chạm đúng vào nơi yếu mềm nhất trong lòng anh ta.
Cố Tiêu Nhiên lớn lên trong cảnh cha mẹ ly hôn, giống như một quả bóng rách không ai cần, bị đá qua đá lại. Cuối cùng, anh ta được bà nội nuôi dưỡng, trưởng thành trong cảnh thiếu thốn tình thương.
Tôi yêu anh ta, không chỉ bởi cái nhìn đầu tiên định mệnh, mà còn bởi sự đồng cảm.
Tôi cũng chẳng hơn gì anh ta.
Tôi từng sinh ra trong một gia đình hạnh phúc, là đứa con út muộn màng được cha mẹ yêu chiều hết mực. Nhưng rồi năm tôi năm tuổi, công ty của cha mẹ phá sản.
Cha tôi không chịu nổi cú sốc ấy, lên cơn đau tim rồi qua đời trên giường bệnh.
Mẹ tôi vì quá đau buồn cũng rời đi không lâu sau đó, bỏ lại tôi bơ vơ không nơi nương tựa.
Hạnh phúc của tôi tựa như pháo hoa trên bầu trời đêm – rực rỡ, nhưng chóng tàn.
Kể từ đó, tôi trở thành đứa trẻ mồ côi bị các họ hàng xa lánh, đùn đẩy qua lại.
Tôi khao khát một gia đình, sẵn sàng đánh đổi tất cả để có được nó.
Đặc biệt, tôi muốn con mình được sống trong hạnh phúc, không phải chịu những khổ đau như tôi từng trải qua.
Vì thế, ngày tôi bắt gặp cảnh Cố Tiêu Nhiên và Lý Oánh Oánh phản bội mình, tôi không muốn ly hôn mà chỉ muốn rời đi để bình tâm.
Giờ đây, Lý Oánh Oánh lại chạm đến nơi yếu mềm nhất trong lòng Cố Tiêu Nhiên. Tôi biết anh ta sẽ mủi lòng.
Quả nhiên, tôi thấy khuôn mặt lạnh lùng, quyết liệt của anh ta bắt đầu có chút do dự.
Trái tim tôi vốn đã băng giá, nay như bị hàng ngàn mũi kim nhọn xuyên qua.
Con của Lý Oánh Oánh có lẽ chỉ mất đi người cha.
Còn con của tôi thì sao?
Con tôi và Cố Tiêu Nhiên, bị bầy sói xé toạc ra khỏi bụng tôi, chết thảm trong nanh vuốt của chúng.
Tôi thậm chí chưa kịp nhìn thấy khuôn mặt của con.
Lý Oánh Oánh nhận ra sự do dự trên mặt Cố Tiêu Nhiên, liền vội vàng nói tiếp: “Anh Tiêu Nhiên, em cầu xin anh, sau này con em nhất định sẽ biết ơn anh!”
Nghe vậy, dường như Cố Tiêu Nhiên chợt nhận ra điều gì.
Anh ta nắm lấy tóc Lý Oánh Oánh, buộc cô ta nhìn thẳng vào mắt mình.