Vào ngày cưới, chồng chưa cưới của tôi gặp tai nạn nghiêm trọng trên đường đến rước dâu và qua đời.
Tôi trở thành góa phụ, còn đứa con trong bụng trở thành đứa trẻ không cha.
Sau cú sốc đó, tôi mắc chứng trầm cảm nặng. Nhiều lần muốn buông bỏ tất cả, nhưng mọi người đều khuyên tôi phải sống tiếp vì đứa bé trong bụng.
Ngày diễn ra lễ tang, vợ chồng anh chồng cả từ châu Phi trở về để viếng.
Nhìn khuôn mặt anh giống hệt chồng mình, tôi như lạc vào cơn mê.
Nhưng rồi, trong lúc vô tình đi ngang phòng ngủ của mẹ chồng, tôi nghe được cuộc trò chuyện của họ:
“Anh giả chết để trốn cưới, chỉ vì con nhỏ da đen đó? Đứa bé trong bụng An An là của anh đấy! Anh dựng nên cả màn kịch này, chỉ để đưa con hồ ly đen đúa đó về nhà?”
Một lúc lâu sau, giọng của người được gọi là anh chồng cả vang lên, trầm thấp:
“Ái Vy bị ung thư giai đoạn cuối, bác sĩ nói nhiều nhất chỉ còn nửa năm. Đợi nửa năm trôi qua An An cũng sinh con xong. Đến lúc đó mọi thứ sẽ trở lại như cũ, chúng ta sẽ lại là một gia đình hạnh phúc ba người.”
Khoảnh khắc ấy, tôi mới nhận ra — chồng tôi chưa chết.
Người gọi là anh chồng cả đó, thực chất chính là chồng tôi — Ôn Tự Ngôn!
Tôi cố gắng kìm nén cơn run rẩy đang lan khắp người, rồi gửi tin nhắn cho anh trai tôi — người đang làm việc trong Cục mật vụ ở nước ngoài:
“Anh, giúp em tạo ra một tai nạn! Giả chết à? Vậy thì để em dùng chính cách đó, trả lại cho Ôn Tự Ngôn!”
Bình luận