Chương 8 - Người Chồng Giả Mạo
Tiết Mộng Vũ giật mình, vẻ mặt đầy ấm ức:
“Anh nói vậy là sao? Em còn đang mang thai con trai anh đấy, vậy mà anh còn nghĩ đến người phụ nữ khác!”
Tôi hoàn toàn phớt lờ ánh mắt của Tiết Mộng Vũ, lúc này mới chậm rãi nói với Mục Vân Bằng:
“Cho dù anh có giả làm Mục Vân Bằng cũng vô ích, quân tịch của anh ấy đã bị hủy, anh ấy cũng không còn là đoàn trưởng nữa.”
Thực tế sau khi Mục Vân Bằng giả chết, vị trí ấy đã có người khác lên thay rất nhanh.
Mục Vân Bằng hoàn toàn sững sờ, sau đó trừng mắt đỏ rực nhìn tôi:
“Là cô làm phải không? Dựa vào cái gì mà cô hủy quân tịch của tôi?!”
Tôi lắc đầu thở dài:
“Chú hai, chú nên về nhà thì hơn, đừng mơ tưởng làm anh cả nữa.”
Khi bị lôi đi, Mục Vân Bằng vẫn gào lên rằng mình là đoàn trưởng, không ai có quyền xử lý anh ta.
Trần Minh Duệ an ủi tôi, sau này sẽ tăng cường đề phòng, không để bọn họ có cơ hội gây chuyện nữa.
Mấy tháng sau đó, tôi thực sự không nghe thêm tin tức gì từ Mục Vân Bằng… cho đến khi Tiết Mộng Vũ sinh con.
Mẹ chồng tôi mê tín chuyện “chua sinh con trai, cay sinh con gái”, tin chắc Tiết Mộng Vũ đang mang thai con trai.
Dù Tiết Mộng Vũ khó sinh, bà ta vẫn kiên quyết giữ con, ai ngờ sau bao nhiêu vất vả, lại sinh ra một bé gái yếu ớt.
Dù không nguy hiểm tính mạng, nhưng Tiết Mộng Vũ thì lại không thể sinh thêm được nữa.
Đến khi Mục Vân Bằng xông vào chỗ làm để than vãn, tôi mới biết chuyện.
“Thẩm Doanh, chuyện cũng qua lâu rồi, em nên tha thứ cho anh đi.”
“Về nhà với anh, chúng ta sống cho đàng hoàng, sinh thêm cho Nữu Nữu một đứa em trai, nếu không thì con bé theo em một mình, sau này làm sao lấy chồng được?”
Tôi vừa tức giận định lên tiếng thì Nữu Nữu từ ngoài chạy vào, mạnh mẽ đẩy anh ta ra:
“Đồ xấu xa! Chú không phải ba cháu! Cháu chỉ cần mẹ cháu thôi! Đi ra ngoài!”
Mẹ chồng tôi đứng một bên, lúc đầu vì Tiết Mộng Vũ sinh con gái nên cúi đầu muốn dỗ tôi quay về, giờ thì tức đến trợn trắng mắt.
“Hai mẹ con vô ơn, ai cần!”
“Con trai, chúng ta đi! Đàn bà hai chân thì đầy ngoài kia! Ta thấy Thẩm Doanh cũng đâu có sinh nổi con trai!”
Cuối cùng Mục Vân Bằng và mẹ bị cảnh vệ mời rời đi, còn tôi thì bắt đầu quan tâm tới tình hình nhà họ.
Mới biết, sau khi bị cho nghỉ việc, Mục Vân Bằng không tìm được công việc mới, cả nhà gần như rơi vào cảnh ăn mòn của để.
Mối quan hệ giữa Tiết Mộng Vũ và mẹ chồng cũng bắt đầu rạn nứt.
Mẹ chồng ghét bỏ vì Tiết Mộng Vũ sinh con gái, còn Tiết Mộng Vũ thì bất mãn vì bà ta không quan tâm đến đứa bé.
Đứa con gái của họ chưa đầy tháng đã chết yểu vì bị ngạt thở do mẹ chồng lơ là.
Tiết Mộng Vũ hóa điên, gào khóc đòi mẹ chồng trả mạng con, hai người xô xát rồi cùng ngã xuống, bà mẹ chồng lớn tuổi đầu đập xuống đất, chết ngay tại chỗ.
Tiết Mộng Vũ cũng không ngờ bà ta thật sự chết, sợ hãi đến phát điên.
Mục Vân Bằng liên tiếp chịu đả kích, tiều tụy đến không còn nhận ra, nảy sinh mâu thuẫn với Tiết Mộng Vũ, đi đâu cũng rêu rao mình là Mục Vân Bằng, Tiết Mộng Vũ không phải vợ anh ta.
Chẳng bao lâu sau, Tiết Mộng Vũ chết đuối, nghe nói tinh thần đã không còn tỉnh táo.
Sau đó, Mục Vân Bằng càng trở nên điên loạn, dân làng đồn rằng bệnh điên có thể lây, ai nấy đều tránh xa anh ta.
Không ai tin lời anh ta nữa, ai cũng nói nhà anh ta đã chết sạch, xui xẻo đeo bám không dứt.
Còn tôi thì nhận được điều động công tác, mang theo con gái đi về phía Bắc phát triển.
Tôi không còn quan tâm đến họ nữa, bởi tương lai rực rỡ đang từng bước mở ra trước mắt tôi.