Chương 7 - Người Chồng Cũ Số Sáu

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng:

“Vậy… tuần sau còn được thế này nữa không?”

Gân xanh trên trán Tạ Tùy giật giật.

“Anh chơi với em cả tuần rồi, vẫn chưa đủ à?”

Anh nghiến răng nghiến lợi.

“Sao anh nhớ rõ, hình như em mới là người được bao dưỡng thì phải?”

Tay tôi sờ cơ bụng khựng lại.

Đáng ghét, lại bị anh ta phát hiện rồi.

Tạ Tùy không thương tiếc kéo áo xuống.

“Từ ngày mai trở đi, đến lượt em hầu hạ anh.”

Tư bản! Đúng là tư bản đích thực!

Tôi vừa lau bàn vừa quét nhà, một tay cầm khăn, một tay kéo cây lau.

Mặt mày đầy oán hận, nhìn Tạ Tùy đang thong dong uống trà đối diện.

Anh ta lười nhác liếc tôi một cái.

“Chưa ăn à? Làm cho ra dáng vào.”

Tôi thở hổn hển, suýt nữa bóp gãy cả cây lau nhà.

Bực mình ném cái khăn lau một cái thật mạnh.

“em là người được bao dưỡng, đâu phải nô lệ chứ!”

Anh ta nhướng mí mắt nhìn tôi.

“Ồ? Thế em muốn thế nào?”

Mắt tôi đảo một vòng, lập tức cười nịnh, áp sát lại gần, vén áo lên.

Tạ Tùy lập tức quay mặt đi.

Vành tai đỏ bừng, có vẻ luống cuống.

“Em làm gì đấy?”

Ui chà, nhóc con, phòng thủ thấp quá rồi nhé.

Tôi kéo tay anh ấy đặt lên phần bụng nhỏ của mình.

“Cho anh sờ đấy, em không muốn làm nữa.”

Anh ấy lặng lẽ bóp vài cái, lòng bàn tay dần nóng lên.

Quay đầu đi chỗ khác, chỉ để lộ đôi tai đỏ bừng sắp chảy máu.

“Chỉ thế này… thì chưa đủ đâu.”

Tôi cười hì hì, cả người áp sát lại gần.

Cố ý thổi khí vào tai anh ấy một cách xấu xa:

“Vậy anh nói xem, thế nào mới gọi là đủ?”

“Chủ nhân~?”

Tạ Tùy bất ngờ đẩy tôi ra.

Thở hổn hển, vẻ mặt vừa xấu hổ vừa tức giận.

Hôm đó, anh ấy cầm cây lau nhà, lau suốt cả ngày không ngơi tay.

8

Cuộc sống tươi đẹp luôn ngắn ngủi.

Một ngày nọ, tôi đột nhiên nhận được cuộc gọi từ mẹ.

“Biết lỗi chưa hả?”

Tôi nước mắt ròng ròng, vừa khóc vừa la.

“Mẹ ơi! Cuối cùng mẹ cũng chịu nghe máy rồi!”

“Nếu mẹ không nghe, con sắp—”

Tôi liếc nhìn đống đồ ăn vặt trong lòng, và Tạ Tùy đang chăm chỉ lau nhà bên kia.

Cắn răng tiếp tục bịa chuyện:

“Sắp bị cuộc sống nghèo khổ này đè cong cả lưng rồi! Hu hu hu hu!”

Đầu bên kia vang lên tiếng mẹ gào như sư tử Hà Đông:

“Bạch Hề Hề! Mẹ không hiểu mày chắc?”

“Thằng nhóc họ Tạ đó sắp bị mày mê đến ngu người rồi, nó nỡ để mày không có tiền tiêu chắc?”

“Ba mày với mẹ vừa đáp máy bay, mau cút về nhà đón giá!”

Tôi kéo Tạ Tùy vội vàng chạy đến trước cổng nhà.

Nhìn căn biệt thự độc lập trước mặt mà ngơ ngác.

Nhà không phải phá sản rồi sao?

Sao chỉ có mỗi mình tôi bị “nghèo” đè cong lưng?

Trên bàn ăn, mẹ tôi nhìn Tạ Tùy đang ngồi nghiêm chỉnh, cười tít cả mắt.

Một lúc sau quay đầu lườm tôi một cái.

“Cái tin nhắn lừa đảo đó mà mày cũng tin, đầu óc bị lừa cho lú rồi à?”

Nói xong lại quay sang cười toe toét.

“Tiểu Tạ à, dạo này làm phiền cháu quá rồi.”

“Con nhỏ ngốc nhà bác cái gì cũng tốt, chỉ là đầu óc hơi thiếu dây thần kinh thôi.”

Câu nói thì hướng về phía Tạ Tùy, nhưng ánh mắt lại liếc sang ba tôi.

Ba tôi yếu ớt chỉ về phía Tạ Tùy:

“Bà xã… con rể mình ngồi bên này nè…”

Cục diện lập tức rơi vào cảnh ngượng ngùng chết người.

Tôi thở dài một tiếng.

Haizz… bệnh mù mặt của mẹ tôi lại nặng thêm rồi.

Trên đường về, tôi và Tạ Tùy không nói lời nào.

“Dì vẫn luôn như vậy sao?”

Tôi gật đầu.

“Càng lớn càng nặng.”

“Ba em để mẹ vui, ngày nào cũng đóng vai nhân vật khác để chọc cười bà.”

Ánh mắt anh ấy mông lung khó đoán.

“Đó là lý do em không chịu ổn định với một người sao?”

“Chưa từng nghĩ đến việc sống như ba mẹ em à?”

Tôi thở dài một tiếng.

“Không phải ai cũng may mắn như mẹ em đâu.”

“Dì em – người đã nuôi em lớn – cũng mắc căn bệnh này, sau đó lại bị lẫn tuổi già.”

“Nhận nhầm người khác là dượng, cuối cùng bị lừa sạch tài sản.”

Tôi cúi đầu xuống.

“Người như em, trong mắt người khác chỉ là gánh nặng.”

“Được bao dưỡng là hợp nhất, đôi bên cùng có lợi, không nói chuyện tình cảm, chỉ nói đến tiền.”

Tay bên người Tạ Tùy khẽ siết lại, không biết đang nghĩ gì.

Tôi ngẩng đầu lên.

“Thôi được rồi, anh về trước đi, em muốn yên tĩnh một mình.”

Anh ấy im lặng thật lâu.

Yết hầu khẽ chuyển động, sống lưng vốn luôn thẳng tắp giờ khẽ cúi xuống.

Cuối cùng, anh quay người rời đi về hướng ngược lại.

Tôi một mình đi bộ trên con đường nhỏ.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)