Chương 3 - Người Chồng Cũ Số Sáu

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Trong làn sương mù ấm áp, thấp thoáng là thân thể trần trụi.

Những giọt nước còn sót lại men theo chiếc cổ trắng ngần, chậm rãi chảy xuống xương quai xanh.

Dưới nữa, là cơ bụng rắn chắc…

Anh ta ngước mắt lên.

Tôi đang ngồi trên giường, vừa ngồi thiền vừa gõ mõ.

“Thí chủ, xin đừng làm loạn đạo tâm của bần ni.”

Tạ Tùy bất lực tắt đèn.

Đêm khuya yên tĩnh, tôi bắt đầu không còn tỉnh táo.

Cựa quậy một hồi, theo phản xạ mò tay qua sờ cơ bụng đối diện.

Người đối diện lập tức cứng đờ, hơi thở trở nên gấp gáp.

Không ổn rồi.

Tôi lập tức tỉnh táo, vỗ mạnh vào bụng anh ta.

“Á á! Ha ha ha, đã quá! Trống eo An Tái đây mà!”

Tạ Tùy hít sâu một hơi.

Như thể đã nhẫn nhịn đến cực hạn, đè tôi xuống dưới thân.

“Sao hả? Tôi không giống mấy chồng cũ của em à?”

“Nhịn giỏi thế này, không phải phong cách của em đâu.”

3

Tôi ngây người ra.

Lời anh ta khiến tôi càng thêm chắc chắn: danh tiếng của tôi bên ngoài thật chẳng ra gì.

Bây giờ, trong mắt Tạ Tùy, tôi có lẽ là một nữ lưu manh dâm đãng, thích vỗ mông người khác và quá háo hức.

Tôi ấm ức nhìn anh ấy.

“Đừng nghe người ta nói, em không phải loại người đó đâu.”

Anh ta như nghe được chuyện gì buồn cười, nghiêng đầu nhướng mày.

Như đang chăm chú lắng nghe lời giải thích của tôi.

Tôi mặt đầy chính khí.

“Em chỉ đơn thuần là háo sắc thôi mà.”

Tạ Tùy: …

Anh ta thở dài một tiếng.

“Thôi kệ, cũng chẳng mong gì em tiến bộ.”

Bầu không khí mập mờ lập tức tan biến, anh ta đứng dậy ngồi lại chỗ cũ.

Phát tiết mà kéo áo xuống, che đi cơ bụng rắn chắc.

Tay tôi nhất thời không biết để đâu, có chút ngại ngùng, tiện tay trượt xuống, vừa hay đặt lên đùi anh ta.

Không khí lập tức yên lặng một giây kỳ lạ.

Tôi lúng túng.

“À ha ha, quen tay rồi…”

Tuy nói vậy, tay tôi lại chẳng có ý định rút về.

Tạ Tùy liếc tôi một cái, xoa xoa huyệt thái dương, vậy mà lại không phản kháng.

Trong tâm trạng buông xuôi, anh ta lấy laptop ra, bắt đầu làm việc.

À đúng rồi, suýt quên mất, anh ấy là tổng tài.

Đàn ông khi nghiêm túc làm việc là đẹp trai nhất — đặc biệt khi người đó mặc vest vừa vặn tinh tế.

Những ngón tay xương khớp rõ ràng, áo len cao cổ ôm sát màu đen.

Đúng là dụ dỗ trắng trợn!

Không hổ là người đàn ông do chị đây đích thân chọn, đúng là đáng giá.

Tôi nóng lòng muốn thử, tay nắm chặt, hăng hái chuẩn bị xuất phát.

Nhưng sau chuyện vừa rồi, lại không dám quá đà.

Cuối cùng chỉ dám chọn một góc độ thích hợp, gối đầu lên vai anh ấy.

Tôi hạ giọng yếu ớt, cố gắng vớt vát lại hình tượng tan nát:

“Cho dù có háo sắc, thì em cũng chỉ thèm sắc của mình anh thôi.”

Không biết có phải ảo giác không, khóe môi Tạ Tùy hình như khẽ cong lên.

Cứ như vậy, tôi ở bên cạnh anh ấy làm việc đến tận nửa đêm.

Mơ mơ màng màng buồn ngủ, nhưng vì có mỹ nam bên cạnh, chẳng thể nào ngủ được.

Nói ngắn gọn: háo sắc, lại nhát gan.

Vừa ngẩng đầu lên, liền chạm phải ánh mắt sâu không lường được của anh ấy.

“Không ngủ được à?”

Lời vừa dứt, Tạ Tùy vén áo lộ cơ bụng.

Giây tiếp theo, tay tôi tự động dán lên.

Tôi vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, gần như tỉnh ngủ hoàn toàn.

Tạ Tùy khẽ ho hai tiếng.

“Không sờ là không ngủ được, đúng không?”

Tôi vừa sờ vừa nhớ lại.

Hình như mình từng dựng hình tượng này trước mặt năm ông chồng cũ.

Đau đầu mất ngủ, chỉ có sờ cơ bụng mới chữa được.

Tôi thấy hơi nóng mặt.

Chẳng qua chỉ vì muốn được sờ mà bịa đại thôi, vậy mà anh ấy lại tin thật?

Hơn nữa chuyện riêng tư thế này, Tạ Tùy biết bằng cách nào chứ…

Đang nghĩ lan man, tay vẫn sờ sờ, tôi thật sự bắt đầu buồn ngủ.

Mí mắt dần sụp xuống, đầu lắc lư gà gật.

Ngay giây trước khi ngủ thiếp đi, giữa chân mày là một nụ hôn dịu dàng.

Giọng Tạ Tùy khàn khàn, bất đắc dĩ mà cưng chiều:

“Ngủ đi, tiểu sắc nữ.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)