Chương 10 - Người Chồng Cũ Số Sáu

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi yếu ớt phẩy tay.

“Hết tiền rồi, anh đi đi.”

Anh ngượng ngùng kéo chăn lại.

“Đêm qua em nói anh giống chồng cũ, còn kéo anh lại không cho đi.”

Tôi cười lạnh.

“Ý anh là tên Tạ Tùy sáu trong một ấy hả?”

“Lừa tôi sáu lần tiền chưa đủ, tỏ tình xong còn chạy mất.”

Tôi lắc ngón tay:

“Đàn ông mà cứng miệng quá thì sẽ không có vợ đâu đấy.”

Tạ Tùy bắt đầu cuống, rúc đầu vào cổ tôi.

Dính lấy tôi như chó con làm nũng.

“Nếu… nếu anh quay lại thì sao?”

Thấy tôi không phản ứng, anh càng siết chặt vòng tay.

Giọng nói ngày càng nhỏ lại:

“Có lẽ… anh chỉ sợ em nói chia tay.”

“Dù sao lần đầu em bỏ đi, cũng chẳng ngoảnh lại.”

Tạ Tùy cụp mắt xuống.

“Anh thà để em ôm anh hàng vạn lần… còn hơn là phải rời xa.”

Tim tôi như hụt đi một nhịp, rơi vào hũ mật ngọt ngào.

Lúc này tôi mới hiểu, suốt thời gian qua tôi luôn cho rằng căn bệnh của mình sẽ làm liên lụy đến anh.

Nhưng với Tạ Tùy, đó chẳng phải là điều công bằng.

Bởi trong mọi giả định của tôi, chưa từng có khả năng này—

Dù cả đời tôi chẳng thể nhớ rõ khuôn mặt của anh, những đường nét rõ ràng mà người khác ghi nhớ trong đầu, với tôi chỉ là những bóng hình nhòe mờ.

Thế mà anh vẫn yêu tôi.

Dù bị tổn thương hết lần này đến lần khác, vẫn không chịu rời bỏ.

Tôi rụt rè đưa tay vuốt lên mặt anh, chu môi:

“Thật ra… bệnh mù mặt của em khỏi rồi.”

Anh trừng mắt:

“Khi nào?”

Tôi lúng túng:

“Cái xe đó… nó đập thẳng vô đầu em rồi khỏi luôn.”

Tạ Tùy như đang hồi tưởng lại mọi chuyện, mặt ngày càng đen sì.

“Vậy nên…”

“Mấy chuyện sau đó, đều là em gạt anh à?”

Thấy anh lại sắp nổi giận, tôi vội vàng kéo mặt anh lại.

Chủ động hôn anh một cái.

Anh như một chú chó con bị dội nước, mắt long lanh ướt át.

Hai tai cụp xuống, đuôi còn vẫy nhẹ nhẹ.

Tôi chu môi tội nghiệp:

“Giờ lại định quăng em lên giường, phủi tay bỏ đi nữa hả?”

“Vậy thì cả đời này em sẽ không tha thứ cho anh đâu! Đồ lạnh lùng, tàn nhẫn, máu lạnh!”

Tạ Tùy bất đắc dĩ giữ chặt tay chân tôi đang vùng vằng.

Khóe môi anh cong lên, chân mày cũng dường như giãn ra.

Tôi nhân cơ hội tấn công thêm:

“Thế thì anh đánh em đi, mắng em cũng được, làm gì cũng được!”

Anh như bừng tỉnh hứng thú:

“Gì cũng được à?”

Tôi dang tay dang chân nằm bẹp trên giường.

Ra vẻ phục tùng.

Anh cúi xuống, nhẹ nhàng cọ lên mặt tôi.

“Vận động viên, ảnh đế, bác sĩ, thợ sửa điện, mối tình đầu, tổng tài… mình làm lại một vòng nữa nhé?”

Hơi thở nóng rực phả lên mặt tôi.

“Người bao dưỡng của anh.”

Tôi chẳng còn sức chống cự.

Trước khi mất ý thức, trong đầu tôi chỉ còn một câu—

Xong rồi… lần này tên nhóc đó thật sự chơi cho đã rồi.

(Hoàn)

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)