Chương 4 - Người Chồng Chưa Cưới
Mạnh Thanh nhìn ra có gì đó không đúng, nhìn theo ánh mắt của tôi.
“Ồ, đây không phải Đoạn Châu sao?”
“A Châu, đây là…?”
Đến nước này tôi cũng không thể giả mù được nữa, tiến lên chào hỏi, “Xin chào, tôi là…”
“Chị, đây là chị của tớ.” Đoạn Châu nhanh chóng ngắt lời tôi.
Khóe miệng tôi cứng lại một chút, sau đó lại khôi phục lại như thường, “Đúng vậy, chị là chị của Đoạn Châu.”
Cô gái nhỏ nở một nụ cười ngọt ngào, khẽ cúi đầu, “Chào chị, em tên Dư Gia m, là bạn học của A Châu ạ.”
Đoạn Châu nhìn chằm chằm vào tôi, như thể sợ tôi sẽ vô tình nói ra điều gì đó.
“Em mặc thử chiếc áo này đi, nếu thích chị sẽ tặng em.”
Dư Gia m dùng ánh mắt dò hỏi Đoạn Châu.
Đoạn Châu gật đầu, “Đi thử đi.”
Dư Gia m vừa rời đi, Đoạn Châu đã kéo tôi vào phòng VIP.
“Chồng à, anh làm gì vậy, hẹn hò với người phụ nữ khác bị phát hiện nên xấu hổ à?”
Ý muốn trêu chọc Đoạn Châu nổi lên, tôi rất thuận miệng gọi anh là “Chồng”.
Nghe tôi nói vậy, Đoạn Châu sợ hãi, “Tôi không phải chồng chị, chị phải biết giữ thể diện một chút, với cả, Dư Gia m chỉ là bạn tôi mà thôi, chị không cần đoán mò.”
Tôi nghe vậy cũng không trêu chọc anh nữa, “Được rồi được rồi, chị sẽ không để cho bạn học của cậu biết mối quan hệ của chúng ta đâu, yên tâm đi.”
“Tốt nhất là vậy.”
Sau khi rời khỏi phòng VIP, tôi kéo Mạnh Thanh rời đi.
Nó vừa đi vừa nhìn lại, tỏ vẻ không thể tưởng tượng nổi, “Mày là ninja rùa à?”
“Sao?”
Mạnh Thanh chỉ vào cửa hàng rồi nói, “Chồng chưa cưới đi với người khác mà mày không có phản ứng gì à?”
“Cái này cũng đâu phải tình yêu đâu?”
Mối quan hệ của tôi và Đoạn Châu không phải dựa trên cơ sở tình cảm, nói trắng ra thì hai chúng tôi chỉ là công cụ để liên hôn thương nghiệp mà thôi.
Anh ấy không thích tôi, tôi cũng không thể mặt dày bám lấy anh được.
Làm người mà, phải biết giữ mặt mũi cho mình.
Tôi ở ngoài chơi đến hơn mười giờ mới về nhà, vừa bật đèn lên đã thấy Đoạn Châu ngồi trên ghế sô pha.
“Ở phòng khách sao lại không bật đèn?”
“Tiết kiệm điện.”
Ồ, còn biết tiết kiệm cơ à.
“Có chuyện muốn nói với chị.”
Chẳng mấy khi cậu ấm muốn nói chuyện cùng tôi, nên tôi cũng ngoan ngoãn ngồi xuống.
Bọn tôi mỗi người ngồi một bên, Đoạn Châu lấy ra một phần văn kiện.
Tôi nhướng mày ngạc nhiên, “Sao vậy, nghĩ thông suốt rồi à? Muốn kết hôn với chị đây rồi sao?”
Đoạn Châu cười lạnh, liếc mắt một cái, “Ha, chị nghĩ nhiều rồi, đọc đi.”
Tôi tưởng đây là ‘Hợp đồng hôn nhân’, sau khi nhìn kĩ mới phát hiện ra đây là ‘Hợp đồng ở chung’.