Chương 1 - Người Chồng Bội Bạc
Sau khi sinh con xong, tôi phát hiện người chồng 12 năm cùng chung chăn gối của mình ngoại tình.
Bị tôi bắt tại trận, anh ta vừa che chở cho cô gái trần truồng trên giường vừa chỉ vào mũi tôi mà mắng mỏ.
“Tôi ngoại tình chẳng phải là vì cô bây giờ béo phì như cái thùng phi sao?
Cái bụng đầy vết rạn của cô thật khiến tôi buồn nôn!”
Tôi muốn ly hôn, anh ta dùng quyền nuôi con để ép tôi ra đi tay trắng.
Ngày ly hôn, vừa bước ra khỏi cục dân chính, anh ta đã ôm chặt nhân tình trước mặt con gái mà không chút kiêng nể.
Sau này, tôi không còn yêu anh ta nữa.
Nhưng anh ta lại phát điên, quấn lấy tôi, cầu xin tôi tiếp tục yêu anh ta.
Anh ta nói: “Nhất Nhất, em không thể nhẫn tâm như vậy! Anh sắp chết rồi!”
Sau đó anh ta đưa ra một tờ báo cáo, phần chẩn đoán rõ ràng ghi sáu chữ:
[ U ác tính ở thân tụy.]
1
Dưới nhà tôi xuất hiện một vị khách không mời.
Tôi vừa xuống khỏi taxi, Hứa Văn Khâm đã giận dữ đứng chắn trước mặt, chất vấn tôi:
“Tại sao không nghe điện thoại của anh? Sao lại chặn số của anh?”
Bốn ngày trước, khi tôi còn đang đi du lịch ở Kha Định, vừa lặn biển xong, lần đầu tiên sau khi ly hôn, tôi nhận được cuộc gọi từ Hứa Văn Khâm.
Mở miệng, anh ta liền hỏi tôi đang ở đâu.
Nhận ra giọng anh ta, tôi không ngần ngại mà cúp máy ngay lập tức.
Đáng tiếc, vì chưa kịp chặn số, anh ta đã liên tục gọi điện khủng bố tôi.
Mười lăm phút sau tôi mới được yên ổn, nhưng rồi tôi lại nhận được tin nhắn vỏn vẹn ba chữ: nghe máy đi.
Miễn cưỡng, tôi bắt máy.
Giọng anh ta ở đầu dây bên kia bỗng hạ thấp.
Anh ta van xin:
“Nhất Nhất, em có thể đến thăm anh không?
Hoặc… cho con đến thăm anh được không?”
Sự im lặng bao trùm tất cả.
Sau một lúc lâu, có lẽ chỉ nửa phút, Hứa Văn Khâm nhượng bộ.
Anh ta nói: “Nhất Nhất, anh bị ung thư, giai đoạn cuối, anh sắp chết rồi.”
Tôi bật cười, sau đó cúp máy và nhanh chóng chặn số anh ta.
Nhưng tôi không ngờ, Hứa Văn Khâm lại rình rập để chờ tôi.
Tôi hít một hơi, nén xuống cảm giác chán ghét, giả vờ như không nhìn thấy anh ta.
Tôi nghĩ, chỉ cần vào khu chung cư là có thể cắt đuôi được anh ta.
Nhưng một bàn tay đã giữ chặt lấy tay tôi.
Chúng tôi nhìn thẳng vào mắt nhau.
Đôi mắt Hứa Văn Khâm đỏ hoe, ánh lên tia nước mắt.
Anh ta nói: “Nhất Nhất, em không thể nhẫn tâm như vậy! Anh sắp chết rồi!”
Anh ta đưa ra một tờ báo cáo, phần chẩn đoán rõ ràng ghi sáu chữ:
[ U ác tính ở thân tụy.]
2
Tôi nhìn đi nhìn lại dòng chữ trong bản chẩn đoán, ngẩng đầu nhìn Hứa Văn Khâm.
Hứa Văn Khâm có chút mong đợi:
“Nhất Nhất, anh…”
Tôi ngắt lời: “Hứa Văn Khâm. Tôi không phải bác sĩ. Anh có bệnh thì đi bệnh viện.”
Nói xong, tôi hất tay anh ta đang chắn trước mặt, bước thẳng.
Trong lúc giằng co, tôi và Hứa Văn Khâm đã thu hút không ít ánh mắt.
Những ánh mắt này khiến tôi cực kỳ khó chịu.
Nhưng điều khiến tôi khó chịu hơn là bàn tay anh ta lại một lần nữa túm lấy cánh tay tôi.
“Đủ rồi!”
Tôi mạnh tay hất Hứa Văn Khâm ra, quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt đầy tổn thương của anh ta.
Trong lòng tôi trào dâng một cảm giác ghê tởm khó tả.
Tôi hỏi anh ta: “Anh bệnh thì liên quan gì đến tôi?
Anh sắp chết thì lại liên quan gì đến tôi?
Hứa Văn Khâm, chúng ta đã ly hôn rồi!
Tại sao anh còn đến tìm tôi?
Ngày đó anh tự tin với cuộc hôn nhân ngoài luồng của mình như vậy, anh chẳng lẽ không hạnh phúc sao?”
Hứa Văn Khâm loạng choạng một bước, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Tôi đầy chán ghét tránh khỏi bàn tay bẩn thỉu của anh ta khi anh muốn chạm vào tôi.
“Hứa Văn Khâm, chỗ này không phải bệnh viện, cũng chẳng phải nhà tang lễ.
Đừng đến làm phiền tôi nữa.”
“Xin lỗi.”
Bước chân tôi khựng lại tại chỗ, cảm giác chua xót trong lòng dâng lên.
Lời xin lỗi này tôi đã chờ suốt mười hai năm.
Nực cười là khi tôi bắt gặp anh ta cùng cô thực tập sinh nằm trần truồng trên giường, tôi không nhận được câu xin lỗi nào.
Khi tôi bế đứa con ba tuổi đang khóc dữ dội mà nghe anh ta tuyên bố ly hôn, tôi cũng không nhận được câu xin lỗi nào.
Bây giờ, kẻ đã gây ra tất cả sắp chết, tôi mới nhận được một câu “xin lỗi” đầy thương hại từ anh ta.
Nhưng tôi đã qua cái tuổi cần lời xin lỗi từ lâu rồi.
Hứa Văn Khâm cúi đầu, người đàn ông hơn năm mươi tuổi lại giống như một cậu bé phạm lỗi.
Anh ta nói: “Nhất Nhất, anh biết em hận anh.
Anh cũng biết mọi lỗi lầm đều do anh gây ra.
Anh thật sự rất hối hận, tự trách mình không ngừng.
Anh không mong em tha thứ, chỉ mong em cho anh một cơ hội để bù đắp cho em.
Đừng từ chối anh nữa, được không, Nhất Nhất?
Coi như nể tình anh sắp chết mà tha thứ cho anh đi.”
3
Tôi không đồng ý với yêu cầu vô lý của Hứa Văn Khâm.
Dựa vào đâu mà vì anh ta sắp chết, tôi phải rộng lượng cho phép anh ta xuất hiện trong cuộc sống của mình?
Nhưng Hứa Văn Khâm lại quyết tâm bám lấy tôi.
Dù tôi phớt lờ anh ta, dù tôi nhờ quản gia đuổi anh ta đi, anh ta vẫn như miếng cao dán bẩn thỉu, ngày ngày xuất hiện trước cổng khu nhà tôi.
Bảo vệ có lẽ đã nhận lợi ích gì đó từ Hứa Văn Khâm, ngày nào cũng mang lời nhắn của anh ta đến cho tôi.
Ngày đầu tiên, Hứa Văn Khâm nói: “Nhất Nhất, anh sẽ ăn năn vì những gì mình đã làm, cho đến khi em tha thứ.
Dù rằng anh không còn sống được bao lâu nữa.”
Ngày thứ hai, Hứa Văn Khâm bắt đầu chơi bài tình cảm: “Nhất Nhất, chúng ta quen biết khi còn trẻ, yêu nhau khi trưởng thành.
Dù khi vào độ tuổi trung niên anh đã làm sai một số chuyện, nhưng bây giờ anh đã nhận ra lỗi lầm rồi.
Tại sao không thể cho anh một cơ hội?
Anh thề sẽ bù đắp cho em!”
Nhưng lời thề của đàn ông thì khác gì tiếng chó sủa đâu chứ?
Ngày thứ ba, ngày thứ tư, trước cửa nhà tôi ngày nào cũng xuất hiện một ly trà sữa và một bó hoa.
Tôi đã gần năm mươi tuổi, điều hành một xưởng trang sức, cuộc sống sung túc, giàu có và tự do.
Tôi không thể hiểu nổi tại sao Hứa Văn Khâm lại nghĩ rằng thứ tình cảm rẻ mạt đến đáng sợ của anh ta sẽ khiến tôi cảm động?
Tôi cũng không hiểu tại sao anh ta lại nghĩ rằng, chỉ cần anh ta cúi đầu, tôi sẽ phải tha thứ.
Tôi vẫn nhớ rất rõ, năm 37 tuổi, Hứa Văn Khâm ném bản thỏa thuận ly hôn lên bàn trước mặt tôi.
Khuôn mặt anh ta lạnh lùng và đầy sự chán chường: “Tôi chán cô rồi, ly hôn đi!”
Đứa con ba tuổi đang sốt cao, khóc lóc dữ dội trong vòng tay tôi.
Hứa Văn Khâm vì tiếng khóc của con mà lộ rõ vẻ mặt khó chịu.
Anh ta nói nhà cửa, xe cộ và công ty đều là cơ nghiệp anh ta gây dựng nhiều năm.
Nếu tôi ra đi tay trắng, anh ta sẵn lòng không cần con và “rộng lượng” mỗi tháng đưa tôi mười ngàn tệ tiền nuôi con.
Anh ta nói: “Tống Văn Nhất, tất cả tài sản dưới tên tôi đều có người quản lý.
Cô tốt nhất đừng nghĩ đến việc làm ầm lên cá chết lưới rách, cái giá đó cô gánh không nổi đâu.”
Sau đó, tôi nhờ luật sư kiểm tra tài sản dưới tên anh ta.
Đó cũng là một nữ luật sư.
Cô ấy tức giận nói với tôi rằng, với những gì Hứa Văn Khâm đã sắp xếp, nếu tôi nhất quyết kiện anh ta, không chỉ không được chia tài sản mà còn có thể phải gánh thêm khoản nợ hơn chục triệu.
Hứa Văn Khâm dịu dàng của năm nào cuối cùng đã bị Hứa Văn Khâm đầy mùi tiền thay thế.
Thế nên, dưới ánh mắt chán ghét của anh ta dành cho con gái, mọi chuyện kết thúc.
Nhà thuộc về anh ta, con thuộc về tôi.
Ngày nhận giấy ly hôn là một ngày âm u.
Tôi nắm tay con gái bước ra khỏi cục dân chính, chờ xe mà mình đã gọi.
Quay đầu lại, tôi thấy một cô gái trẻ trung, căng tràn sức sống, cười tươi nhào vào lòng Hứa Văn Khâm.
Cô gái ấy nắm lấy cằm của Hứa Văn Khâm, giọng nói đầy vui vẻ: “Chúc mừng Hứa Tổng thoát khỏi biển khổ, tối nay định ăn mừng thế nào đây?”
Hứa Văn Khâm ôm lấy eo thon của cô gái, cưng chiều kéo cô vào lòng:
“Sau này đừng đi khách sạn nữa.
Tôi sẽ bảo trợ lý Vương tăng hạn mức thẻ của em lên hai trăm ngàn.
Muốn mua gì cứ mua.”
Trong tiếng cười giòn tan của cô gái kêu “Hứa Tổng vạn tuế”, Hứa Văn Khâm đưa cô đi xa.
Chỉ còn con gái tôi đứng trong gió lạnh hỏi:
“Mẹ ơi, Chi Chi không còn ba nữa sao?”
4
Ngày thứ năm, Hứa Văn Khâm không gửi lời nhắn nào đến tôi, vì anh ta đã ngất xỉu.
Bị áp lực đạo đức bủa vây, tôi đành phải cùng anh ta đến bệnh viện.
Bác sĩ xem báo cáo xong thì hơi nổi giận:
“Gia đình các người chăm sóc kiểu gì vậy?
Bệnh nhân đã đến mức này rồi mà vẫn để anh ta lao lực quá mức dẫn đến ngất xỉu.”
Có lẽ là vì ban ngày Hứa Văn Khâm phải xử lý công việc của công ty, ban đêm lại đến cổng khu nhà tôi chờ đợi.
Dù là người bình thường, mấy ngày không nghỉ ngơi cũng không chịu nổi, huống chi anh ta là một bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối, giống như bị tuyên án tử hình.
Tôi đã tìm hiểu về loại ung thư mà Hứa Văn Khâm mắc phải.
Nghe nói loại này được gọi là “vua của các loại ung thư”.
Ung thư tụy giai đoạn cuối không thể phẫu thuật, thời gian sống trung bình của bệnh nhân chỉ khoảng nửa năm.
Tôi đến bệnh viện lần này cũng để xác nhận xem liệu anh ta có lừa mình hay không.
Tin tốt là, lần này anh ta không nói dối.
Tin tốt hơn nữa là, Hứa Văn Khâm thật sự sắp chết.
Tôi nhìn người đàn ông đang ngủ mê trên giường bệnh, suy nghĩ dần dần trôi xa.
Đã hơn mười năm tôi và Hứa Văn Khâm không gặp nhau, cả hai đã thay đổi rất nhiều.
Tôi đã trở nên tự tin, cứng cỏi, cũng dành nhiều thời gian chăm chút bản thân hơn để làm mình vui.
Còn Hứa Văn Khâm thì già nua và tiều tụy đi rất nhiều.
Bây giờ, làn da của anh ta vàng vọt – nhờ biến chứng vàng da mang lại.
Tóc của anh ta cũng đã lấm tấm đầy sợi bạc, dù đang chìm trong giấc ngủ nhưng lông mày vẫn nhíu chặt, như thể bị nỗi đau đớn quấn lấy.
Người ta nói, làm việc trái với lương tâm rồi sẽ gặp quả báo.
Vậy nên, tất cả những điều này là cái giá mà Hứa Văn Khâm đáng phải trả.
Tình yêu của tôi dành cho anh ta đã tan biến trong những năm tháng anh ta ghét bỏ và hạ thấp tôi, rồi từ căm hận tôi chuyển sang hoàn toàn lãng quên.
Ở tuổi ngoài năm mươi, những thứ tình cảm mơ hồ đã không còn trói buộc được tôi nữa.
Nếu anh ta không quấy rầy tôi, tôi thậm chí sẽ chẳng cảm thấy khó chịu.
Hứa Văn Khâm đối với tôi giờ đây chỉ là một người xa lạ thực sự.
Khi tôi đứng dậy định rời đi, thì người đàn ông trên giường bệnh lại mở mắt.
Đôi mắt của anh ta vẫn đẹp như trước, một đôi mắt từng cuốn hút tôi ngay từ lần đầu.
Đôi mắt đen sáng và to, dáng mắt dài hẹp, ánh nhìn mềm mại như gợn nước, khi cười rộ lên lại cong như vầng trăng lưỡi liềm khiến người ta mê mẩn, sẵn sàng đắm chìm trong đó.
Hứa Văn Khâm khẽ nắm lấy tay tôi, đôi mắt ánh lên nét cười, như thể anh ta biết tôi sẽ bị dáng vẻ này làm lay động.
Anh ta nói: “Nhất Nhất, anh biết mà, em sẽ không bỏ mặc anh đâu.”