Chương 23 - Người "Chồng" Bên Gối

Anh khẽ nhắm mắt, giọng nói thoáng chút mệt mỏi: “Thời An, anh không muốn em bị tổn thương thêm nữa.”

Nhưng anh không hiểu rằng, sự im lặng và giấu giếm của anh đã làm tôi đau đớn hơn bất cứ sự thật nào.

4

Tôi bước nhanh qua hành lang lạnh lẽo, lòng đầy bất an. Những ô cửa sổ đóng chặt phản chiếu ánh đèn mờ, còn tôi, cả người đã thấm mồ hôi lạnh. Tiếng thì thầm của các y tá vang lên khi tôi lướt qua:

"Vừa rồi suýt nữa thì không cứu được cô bé Kiều Tuế."

"Mẹ cô bé đáng thương thật, may mà chồng cô ấy kịp tới."

Đầu tôi như bị búa đập, ù đi trong thoáng chốc. Mẹ Kiều Tuế? Chẳng lẽ… Kiều Nguyệt vẫn còn sống? Tôi lảo đảo bước tới khu vực phòng bệnh của Kiều Tuế, trái tim đập loạn nhịp. Khi rẽ qua góc hành lang, cảnh tượng đập vào mắt khiến tôi như bị bóp nghẹt.

Thẩm Cảnh Trạch đứng đó, ép một người phụ nữ nhỏ nhắn vào bức tường trắng. Cánh tay anh ghì chặt lấy cô ta, đôi môi không ngừng mơn trớn, giành lấy từng hơi thở. Nụ hôn ấy đầy cuồng nhiệt, như thể anh đang trút hết mọi cảm xúc dồn nén. Người phụ nữ giãy giụa, nhưng không thoát nổi. Cô ta run rẩy khóc nức nở:

"Thẩm Cảnh Trạch, em không đấu lại nhà họ Thẩm… Chỉ cần Tuế Tuế được bình an, em sẽ buông tay, sẽ để anh đi."

Dưới ánh đèn mờ, tôi nhận ra khuôn mặt tái nhợt nhưng quen thuộc ấy – Kiều Nguyệt. Cô ta thực sự chưa chết. Thẩm Cảnh Trạch nâng mặt cô ấy lên, ánh mắt ngập tràn tình yêu và đau khổ:

“Tại sao em lại lừa anh? Em có muốn anh chết không, hả Nguyệt?”

Kiều Nguyệt cúi đầu, đôi môi run run như một chú chim nhỏ bị dồn vào góc: “Là… Thẩm phu nhân ép em...”

Anh nhẹ nhàng gỡ những sợi tóc rối của cô ấy, giọng trầm thấp nhưng đầy cam đoan: “Sẽ không ai có thể làm tổn thương hai người nữa. Anh hứa.”

Nhưng Kiều Nguyệt chợt hoảng loạn, ánh mắt tràn đầy lo lắng: “Anh định làm gì, Thẩm Cảnh Trạch?”

Anh khẽ cười, nụ cười cay đắng nhưng ánh lên sự quyết tâm: “Anh sẽ làm theo mong muốn của họ. Kết hôn với người phụ nữ xa lạ kia. Sống cuộc đời mà họ muốn, còn em và Tuế Tuế sẽ được bình an.”

Tôi lặng người, bàn tay bấu chặt vào mép áo. Những từ "người phụ nữ xa lạ" xoáy sâu vào tim tôi, cắt nát mọi cảm xúc còn sót lại.Cơn đau bụng dữ dội kéo tôi về thực tại. Tôi gục xuống hành lang, được ai đó đưa vào phòng cấp cứu. Trong cơn mê man, những hình ảnh chồng chéo lên nhau, còn câu nói ấy cứ vang vọng mãi trong đầu tôi: "Người phụ nữ xa lạ."

Tôi thức dậy trong đau đớn. Tờ báo cáo mang tin vui đáng lẽ nên trân trọng nay nằm nhăn nhúm trong tay tôi.

Bác sĩ đứng bên giường, lật qua kết quả xét nghiệm, lắc đầu với vẻ mặt nặng nề: “Tình trạng của cô rất nghiêm trọng. Cô cần nghỉ ngơi hoàn toàn.”

Tôi bật cười khan, một nụ cười chua chát. Nghỉ ngơi? Làm sao tôi có thể nghỉ ngơi khi tất cả những gì tôi tin tưởng đều đã sụp đổ?

5

Ánh đèn vàng mờ nhạt từ hành lang bệnh viện len qua khe cửa, phủ lên giường bệnh một sự tĩnh lặng lạnh lẽo. Tôi nằm đó, cơ thể mỏi mệt nhưng đầu óc thì quay cuồng không ngừng. Lời bác sĩ vẫn vang vọng bên tai:

"Thiếu máu, suy dinh dưỡng, trầm cảm… Cô phải quyết định sớm, giữ hay bỏ đứa trẻ, gọi bố nó đến bàn bạc."

 

Tôi nhắm mắt, nén lại cảm giác buồn nôn dâng lên. "Không cần đâu," tôi đáp khẽ, giọng khô khốc. "Đứa trẻ… không có bố."

 

Thật ra, đó không phải sự thật. Đứa trẻ là kết quả của một đêm ngoài ý muốn. Hôm ấy, Thẩm Cảnh Trạch – người đàn ông không bao giờ động vào rượu – lại say khướt. Anh về nhà, ép tôi vào cánh cửa, ánh mắt lấp đầy cảm xúc mà tôi đã mong đợi suốt mười năm. Và tôi không từ chối. Nhưng hóa ra, điều tôi từng nghĩ là yêu, chỉ đơn thuần là sự buông xuôi của anh sau một quyết định khác.

 

Sau khi tỉnh lại, tôi như bị thôi thúc mở Weibo của Kiều Nguyệt. Tìm đến ngày hôm đó, tôi thấy điệu múa “Giã biệt” của cô ta đang đứng trên đỉnh hot search. Lời nhắn cuối cùng của Kiều Nguyệt, vang vọng đến từng câu chữ:  “Anh là thuốc giải của em, cũng là bến đỗ của em. Dù ngày mai cách xa vạn dặm, em và anh sẽ cùng nhau bạc đầu.”