Chương 14 - Người "Chồng" Bên Gối

 

Nhưng kế hoạch của Khương Trì chưa dừng ở đó. Tô Văn nhanh chóng bổ sung một "sách lược" ác độc hơn: chờ sau khi mua nhà, họ sẽ vu oan tôi ngoại tình, biến tôi thành kẻ phản bội. Như vậy, họ không chỉ có được căn nhà mà còn giữ được hình ảnh đẹp trong mắt mọi người.

 

Trong nhật ký, Khương Trì còn viết:  “Tô Văn thật sự là một người phụ nữ tốt bụng. Tôi nhất định phải bảo vệ cô ấy.”

 

Tôi bật cười khi đọc đến đây. Đó mà là "thiện lương" sao? Khương Trì chắc chắn là mù rồi.

 

Đã biết sự thật, tôi không đời nào tiếp tục sống với Khương Trì. Nhưng ly hôn ngay bây giờ lại quá tiện nghi cho bọn họ. Tôi cần phải trả thù, một cách thật gọn ghẽ.

 

Việc đầu tiên tôi làm là xử lý đống mảnh nhật ký rách nát. Tạm thời, tôi chưa muốn trở mặt với Khương Trì.

 

Đang thu dọn, điện thoại tôi bỗng sáng lên.

 

“Tinh tinh!”

 

Tin nhắn của Khương Trì:  “Đình Đình, anh có việc đột xuất phải tăng ca. Em nghỉ ngơi sớm nhé, không cần chờ anh.”

 

Không cần suy đoán cũng biết, anh ta đang ở cùng Tô Văn.

 

Tốt thôi, lại càng hợp ý tôi.

 

Tôi cẩn thận giấu những mảnh nhật ký—bằng chứng để kiện Khương Trì khi cần. Sau đó, tôi cho người chuyển chiếc bàn cũ của anh ta đến nhà bố mẹ tôi.

 

Chiếc bàn ấy vốn luôn khóa, và chìa khóa nằm trong tay Khương Trì. Từ khi bắt đầu mùa xuân thứ hai với Tô Văn, anh ta thường xuyên ngồi viết nhật ký, thậm chí khóa chặt ngăn bàn để tôi không động vào. Nhưng đời nào có chuyện trùng hợp? Chính sự bất cẩn khi quên khóa đã khiến bí mật của anh ta phơi bày.

 

Sau cùng, tôi đặt một chiếc bàn làm việc mới tinh, sang trọng vào vị trí cũ.

 

Mọi thứ đã sẵn sàng. Tôi chỉ việc chờ nước cờ tiếp theo của Khương Trì.

 

6

 

Ngày hôm sau, Khương Trì trở về với vẻ mặt mệt mỏi, nhìn là biết hắn vừa dốc kiệt sức vì "công việc" cùng Tô Văn. Vừa định đặt lưng nghỉ ngơi, tôi đã nở một nụ cười đầy ẩn ý và thông báo:

 

“Anh à, em có bất ngờ cho anh đây!”

 

Không chờ hắn kịp phản ứng, tôi kéo tay hắn đến phòng làm việc, hào hứng mở cửa, chỉ vào chiếc bàn làm việc mới tinh.

 

“Thấy không? Đây là món quà kỷ niệm mười năm ngày cưới của chúng ta đấy! Em còn mua thêm một chiếc ghế mát xa cực xịn, ngồi vào là thích mê luôn!”

 

Tôi bật thử ghế mát xa, để tiếng rung êm ái lan tỏa khắp căn phòng, cố ý làm cho "bữa diễn" thêm hoàn hảo.

 

Sắc mặt Khương Trì lập tức tối sầm. “Cái bàn cũ đâu?”

 

Tôi nghiêng đầu, giọng điệu nhẹ nhàng: “À, em tặng bố rồi. Anh cũng biết đấy, dạo này bố mê thư pháp lắm, thiếu một cái bàn gỗ để tiện viết chữ.”

 

Khương Trì siết chặt nắm tay, giọng gằn xuống: “Tại sao em tự ý cho mà không hỏi ý kiến anh? Trong ngăn bàn còn có giấy tờ quan trọng của anh, em có biết không?”

 

“Giấy tờ? Trời ơi, em cứ tưởng cái bàn đã khóa kỹ rồi mà? Ai lấy trộm được chứ? Nếu cần thì anh đưa chìa khóa đây, mai em mang về giúp anh.”

 

Tôi thản nhiên đáp, làm như không nhận ra nỗi lo sợ hiện rõ trên mặt hắn. Dĩ nhiên, tôi biết hắn không đời nào dám đưa chìa khóa cho tôi.

 

“Hoặc anh tự đi lấy cũng được. Đỡ phiền em phải chạy đi chạy lại.” Tôi thở dài, làm bộ ngả người lên chiếc ghế mát xa. Ghế thật sự rất thoải mái, lại có cả chức năng làm ấm, đúng là đáng tiền.

 

Khương Trì không nói thêm gì, quay người ra ngoài gọi điện thoại.

 

“Loảng xoảng!”

 

Không lâu sau, tôi nghe tiếng cửa đập mạnh. Qua khe cửa, tôi thấy Khương Trì đang giận dữ bước vào phòng ngủ, đóng sầm cửa lại.

 

Rõ ràng, hắn đã không "ăn" nổi bố tôi rồi.

 

Trước đó, tôi đã cẩn thận dặn bố rằng nếu Khương Trì đến đòi lại cái bàn, ông chỉ cần khăng khăng rằng mình rất thích chiếc bàn đó và giữ nguyên ý định không trả. Nếu Khương Trì cứ làm lớn chuyện, bố tôi sẽ ngay lập tức biến thành người bố vợ tổn thương vì sự vô lễ của con rể. Đổi nhà ư? Mơ đi!

 

Khương Trì dĩ nhiên không dám làm rõ chuyện giấy tờ trước mặt bố tôi. Nhất là cuốn nhật ký và tờ giấy vay nợ của Tô Văn với dấu môi hồng nhạt. Hắn chẳng ngu ngốc đến mức lôi đống đó ra để làm trò cười.