Chương 12 - Người "Chồng" Bên Gối

 

“Nếu tôi không xin lỗi thì sao?” Tôi cười, bị anh ta chọc giận đến mức chẳng buồn che giấu sự khinh thường trong ánh mắt.

 

Khương Trì thoáng sững sờ, rõ ràng không ngờ tôi lại phản bác. Anh ta lắp bắp, không biết phải nói gì.

 

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, giọng điềm nhiên: “Thế nào? Anh muốn ly hôn với tôi sao? Hay là chúng ta ly hôn luôn đi?”

 

Lời tôi vừa dứt, cả Khương Trì lẫn Tô Văn đều lộ vẻ bối rối, sửng sốt nhìn tôi.

 

“Đình Đình, cậu đừng nóng mà. Chắc giữa cậu và anh Trì chỉ là hiểu lầm thôi. Hai người cứ nói chuyện đi, tớ xin phép về trước.”

 

Nói rồi, Tô Văn lập tức rời khỏi vòng tay của Khương Trì. Kỳ lạ thay, người phụ nữ vừa rồi còn cần anh ta dìu đỡ, giờ lại bước đi mạnh mẽ, không chút dấu hiệu đau lưng hay mềm nhũn chân tay như trước. Nhìn dáng vẻ hùng dũng ấy, tôi nghĩ, nếu cô ta đi thi đấu thể thao, chắc chắn cũng không gặp vấn đề gì.

 

3

 

Tô Văn rời đi, để lại tôi và Khương Trì đối mặt giữa không gian trống trải.

 

“Hay là anh tiễn cô ấy về luôn đi?” Tôi nhếch môi, giọng nói thoáng chút châm biếm.

 

Khương Trì hít sâu một hơi, cố lấy lại vẻ lịch sự quen thuộc: “Đình Đình, Tô Văn là bạn tốt hơn mười năm của chúng ta. Em không nên đối xử với cô ấy như vậy, sẽ khiến mọi người khó xử.”

 

Từng thích dáng vẻ tao nhã này của anh ta bao nhiêu, giờ tôi càng thấy ghê tởm bấy nhiêu.

 

“Khó xử?” Tôi nhướng mày. “Tôi đắc tội với cô ta thì sao? Hay là cô ta định gọi ông chồng trốn nợ bên Malaysia về để đánh tôi?”

 

“Trần Đình!” Khương Trì quát lên, sự tức giận hiện rõ trên khuôn mặt khi tôi nhắc đến chồng Tô Văn.

 

Tôi không né tránh ánh mắt của anh ta, nhìn thẳng cho đến khi anh ta bắt đầu lảng đi: “Gì thế? Chẳng lẽ tôi nói sai?”

 

Tôi giả vờ như vừa hối lỗi, tóm lấy tay Khương Trì, làm bộ nũng nịu:  “Được rồi, anh biết mà, em rất mong chờ ngày kỷ niệm mười năm của chúng ta. Nhưng Tô Văn không lo được chuyện nhà mình, lại đến đây mang xui xẻo đến cho chúng ta. Em không tức giận sao được.”

 

Khương Trì rõ ràng dịu đi, nhẹ nhàng cầm tay tôi:  “Cô ấy có nói gì đâu… Một mình cô ấy chăm con đã không dễ dàng…”

 

Tôi lập tức hất tay anh ta ra:  “Thương cô ta? Vậy anh đi mà chăm sóc đi.”

 

“Em nghĩ gì thế!” Khương Trì bối rối, xua tay.

 

Mặc dù khách khứa đã ra về, nhưng nhân viên phục vụ vẫn còn ở lại. Cuộc tranh cãi vừa rồi khiến họ tò mò liếc nhìn về phía chúng tôi. Tôi không muốn biến mình thành trò cười nên bảo Khương Trì đi thanh toán, còn tôi thì về trước.

 

Về đến nhà, việc đầu tiên tôi làm là dọn đống giấy vụn trên giường. Những mảnh giấy ấy, từng là trang nhật ký ngập tràn lời yêu mà Khương Trì dành cho Tô Văn.

 

Mười năm hôn nhân, tôi chưa từng cảm thấy bị sỉ nhục như lúc này.

 

Hóa ra, người bạn thân nhất của tôi và người chồng tôi yêu sâu đậm, đã lừa dối tôi trong suốt thời gian qua.

 

Khương Trì yêu Tô Văn mười bảy năm, còn nhiều hơn bảy năm so với cuộc hôn nhân của chúng tôi. Trong nhật ký của anh ta, tôi đọc được từng dòng chữ hoài niệm về tình yêu của họ:

 

“Xinh đẹp, buồn bã, nhưng quá xa tầm với.”

 

Khương Trì ví Tô Văn như một đóa hoa đinh hương—xinh đẹp, tinh tế, nhưng anh ta chỉ là một chậu ngói đất đơn sơ, không xứng để giữ lấy. Khi hoa đinh hương thuộc về một chậu sứ tinh xảo khác, Khương Trì chôn chặt nỗi đau trong lòng.

 

Và để bù đắp, hoa đinh hương đã giới thiệu người bạn bồ công anh của mình cho chậu ngói đất.

 

Tôi chính là cây bồ công anh ngốc nghếch đó.

 

Trang cuối của nửa đầu nhật ký kết thúc vào ngày cưới của chúng tôi. Khương Trì viết:  “Tôi không còn tư cách yêu hoa đinh hương nữa. Có lẽ bồ công anh mới là người thuộc về tôi.”

 

Tôi ném những mảnh giấy còn lại vào thùng rác, cảm giác như mình vừa vứt bỏ phần quá khứ bị đánh cắp.

 

4

 

 

 

Nếu nửa đầu cuốn nhật ký của Khương Trì chỉ khiến tôi cảm thấy phẫn nộ, thì nửa sau lại làm tôi phát ốm đến mức không thốt nổi lời nào.

 

Sau khi kết hôn, có vẻ như cuộc sống với đủ thứ lo toan cơm áo đã làm nhạt nhòa những dòng văn nghệ uỷ mị trong anh ta. Nhật ký của Khương Trì im lặng suốt sáu, bảy năm.