Chương 1 - Người Chết Không Im Lặng
Tôi – một pháp y – vừa mới hoàn thành công việc giải phẫu, thì mạng xã hội đột nhiên hiện lên hai tin nhắn thoại.
Người gửi… lại chính là người mà tôi vừa giải phẫu!
“Chào bác sĩ pháp y Hạ, tôi là Trình Minh Vũ.”
Trời lúc này mới chỉ vừa hửng sáng, ánh đèn huỳnh quang trên đầu hắt xuống một màu trắng nhợt nhạt.
Tôi cầm điện thoại, lắng nghe giọng nói của một người vừa bị tôi giải phẫu…
Dù bình thường gan lì vì nghề nghiệp, nhưng lúc này sau lưng tôi cũng lạnh toát.
Và tôi dám chắc đó chính là Trình Minh Vũ – giọng nói của anh ta, tôi nhớ rõ.
Ngón tay tôi run rẩy một lúc lâu mới nhấn mở tin nhắn thứ hai.
“Những chữ trên bức ảnh là manh mối tôi để lại, bác sĩ Hạ hãy nghiêm túc phối hợp điều tra với cảnh sát, cảm ơn cô.”
1
Rạng sáng, tiếng chuông điện thoại chói tai như một nhát dao lạnh lẽo xé toạc màn đêm tĩnh lặng.
“Bác sĩ pháp y Hạ Tranh, mời đến biệt thự số 8 khu Thúy Hồ ngay.”
Làm pháp y suốt 12 năm, tôi đã quen với kiểu gọi đột ngột này.
Nhưng khi nghe thấy địa chỉ kia, trong lòng tôi vẫn dâng lên một cảm xúc khác lạ.
Khu biệt thự Thúy Hồ nằm ở rìa thành phố, yên tĩnh đến mức lạ lùng.
Trên đường lái xe đến đó, tôi cắn chặt răng, hạ cửa kính xuống.
Vì gió lạnh có thể thổi khô hàng nước mắt đang lăn nơi khóe mắt tôi.
Phía sau đuôi xe, những cột đèn đường nối nhau thành những vệt sáng dài và cô độc.
Khi tôi bước vào biệt thự, mấy cảnh sát đang nói chuyện nhỏ giọng, tiếng họ vang lên nặng nề trong không gian rộng rãi.
Người chết không phải người bình thường – anh ta là giáo sư nổi tiếng khoa Hóa của Đại học Yến Tấn, Trình Minh Vũ.
Không ai biết, anh ta không hề xa lạ với tôi. Anh từng là người thầy mà tôi từng ngưỡng mộ.
Đội trưởng hình sự Lý Hạo, người đã gọi điện cho tôi, dẫn tôi bước vào thư phòng.
Hiện ra trước mắt là kệ sách cao ngất, chất đầy tạp chí và sách chuyên ngành hóa học, không khí thoang thoảng mùi giấy cũ hòa lẫn với mùi mực.
Có cơn gió nhẹ thổi qua phòng – từ khung cửa sổ đôi trên tường, một bên cửa còn hé mở.
Trước kệ sách, chiếc đèn bàn thanh nhã hắt một vệt sáng vàng nhạt yên tĩnh lên mặt bàn, khiến người chết dưới ánh đèn ấy trở nên nổi bật đến kỳ lạ.
Giáo sư Trình nghiêng mặt gục xuống bàn, vẫn mặc đồ ở nhà.
Anh ta không giống một người chết, mà giống như chỉ đang ngủ.
Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt ấy, tôi khựng lại hai giây, hít sâu rồi mới bước tới kiểm tra.
Trên bàn có một cốc trà uống dở, quanh miệng cốc còn in một vệt nước trà nhạt.
Theo tôi biết, giáo sư Trình thuận tay trái, nhưng cốc trà lại đặt bên phải.
Chi tiết này rất đáng ngờ, và mâu thuẫn.
Nhưng giờ chưa thể kết luận vội, tôi giữ bình tĩnh tiếp tục quan sát.
Dựa vào vết hoen tử thi, thời gian tử vong rơi vào khoảng 2 – 4 tiếng trước.
Ngoài ra, sắc mặt anh đỏ bừng, môi lại đỏ như màu anh đào – điển hình của trúng độc xyanua.
Nhưng khi tôi tiến lại gần, không hề có mùi hạnh nhân đắng đặc trưng.
“Lạ thật.” Tôi nhíu mày.
“Cô phát hiện gì sao?” Lý Hạo hỏi.
Khuôn mặt anh đầy mệt mỏi vì thức đêm, nhưng trong mắt lại lóe lên tia chờ đợi.
“Triệu chứng trúng độc xyanua rất rõ, nhưng không có mùi hạnh nhân đắng – điều này không bình thường.” Tôi gật đầu nói.
Có một cảm giác rất lạ, như mũi kim nhọn đâm dọc xương sống tôi.
Mùi hạnh nhân đắng là đặc trưng do cấu trúc phân tử của xyanua quyết định, trừ khi có hóa chất khác che đi mùi hoặc là một hợp chất đặc biệt nào đó.
“Mùi ấy gần như là đặc trưng cảnh báo, trừ khi…”
“Trừ khi sao?” Lý Hạo hỏi dồn.
“Trừ khi có người cố tình để nạn nhân không nhận ra trà có độc. Nếu là tự sát thì chẳng cần phiền phức như vậy. Nhưng nếu là giết người…”
Tôi đảo mắt khắp phòng – không có dấu vết giằng co nào, chứng tỏ giáo sư Trình trước khi chết không hề phản kháng.
Kết hợp tất cả, bước đầu có thể nhận định: đây là vụ đầu độc.
“Tôi cũng nghiêng về khả năng bị giết.” Lý Hạo gật đầu tán đồng.
Tôi lấy giấy thử p-phenylenediamin, nhỏ vài giọt trà rồi chờ phản ứng.
Trong lúc kiểm tra kỹ hơn thi thể, tôi phát hiện trong túi áo của anh có một tấm ảnh cũ đã gấp.
Đó là ảnh chụp giáo sư Trình với một sinh viên, bối cảnh là phòng thí nghiệm.
Rìa ảnh đã ố vàng và quăn mép, nhưng mặt sau lại có ba chữ bút mực đen rất rõ: “Người thứ ba.”
Rất nổi bật và khó hiểu.
Lý Hạo cũng thấy, lập tức nhíu mày.
“Người thứ ba? Có ý gì đây?”
Tôi nhìn chằm chằm vào ba chữ ấy, cũng đầy nghi hoặc.
Người thứ ba?
Khả năng thứ ba?
Hay là một ẩn ý khác?
Làm pháp y bao nhiêu năm, tôi đã chứng kiến đủ kiểu cái chết – hoặc là tai nạn bất ngờ, hoặc là ác ý trắng trợn.
Nhưng cái chết của giáo sư Trình lại khiến tôi thấy bất an, lạc lõng.
Đúng lúc ấy, đã hơn 3 phút trôi qua kể từ khi nhỏ dung dịch lên giấy thử, nhưng vẫn… không có phản ứng gì.
Có chút rắc rối, có lẽ chất tannin trong lá trà đã làm chậm phản ứng của giấy thử, cần mang về xử lý đặc biệt, rồi để yên một thời gian mới thử lại.
Toàn bộ túi trà – kể cả những túi chưa pha – đều phải mang về kiểm nghiệm.
Trong phòng ngủ bên cạnh thỉnh thoảng lại vang lên tiếng khóc nén, lúc ngắt quãng, lúc lại bỗng vút cao như có ai vặn dây cót.
Tiếng khóc ấy khiến tôi thấy bức bối.
Đứng từ cửa thư phòng nhìn ra, vừa hay tôi thấy người phát hiện hiện trường đầu tiên – vợ của giáo sư Trình, Trương Huệ.