Chương 2 - Người Bảo Vệ Tình Yêu Không Được Gọi Tên

“Không…” Giọng của Chúc Uyển bỗng ngập ngừng, dường như trở nên hơi ngượng ngùng. “Cậu biết rồi à?”

“Ban đầu còn định chờ mình đi công tác về, rủ cậu đến nhà bọn mình để cậu chứng kiến mà.”

“Chứng kiến cái gì cơ?”

“Thì tất nhiên rồi, mình và Chu Kỳ Thâm nhờ phúc của cậu mà thành đôi, mỗi giai đoạn tình cảm đều phải có cậu chứng kiến mới được.”

“Đến lúc bọn mình kết hôn, cậu còn phải làm phù dâu đấy. Gần đây cậu có thể lên mạng xem thử kiểu váy phù dâu nào cậu thích, để mình mua tặng.”

“…?”

Thì ra vẫn định kết hôn, tôi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cô ấy bảo tôi chứng kiến chuyện gì đây?

Tôi chỉ biết Chúc Uyển là người rất coi trọng những nghi lễ nhỏ nhặt, nhưng không ngờ cô ấy lại nghi thức đến mức vừa mới yêu cũng phải có tôi chứng kiến, đến cả việc thẳng thắn thừa nhận chuyện nghi vấn ngoại tình cũng muốn tôi làm chứng.

“Chuyện này nói qua điện thoại không rõ được. Đợi mình đi công tác về sẽ tặng quà cho cậu, về rồi nói nhé.” Cô ấy có lẽ đang bận, rất nhanh đã cúp máy.

Tôi cứ thấy có gì đó không ổn. Chúc Uyển đi công tác khoảng một tuần nữa mới về. Khi về, rốt cuộc cô ấy định thú nhận điều gì thì tôi chưa thể biết.

Cô ấy bận đến mức chẳng muốn nói rõ ràng, mà giữa chúng tôi lại cách nhau múi giờ, nói chuyện cũng không tiện. Còn vị hôn phu đang ở nhà suy nghĩ lung tung kia, giờ đã rối bời đến mức nào tôi không dám chắc.

Thứ Bảy, tôi nằm ở nhà cả ngày. Đến tối thì ngồi dậy, định ra ngoài ăn chút gì đó.

Tôi khoác lên mình một chiếc váy dài tôn dáng, soi gương xong thấy nếu không trang điểm thì phí mất dáng người của mình. Vậy là khi ra ngoài, tôi đã biến thành một mỹ nhân thành thị.

Ra ngoài hít gió trời, tự dưng thấy như sống lại.

Ăn xong, tôi định nhâm nhi vài ly, nên đi về phía một quán bar nhẹ nhàng mà tôi từng ghé qua.

Tính tôi hơi cầu kỳ vô lý, đã mặc váy tôn dáng thì phải mang đôi cao gót đẹp đi kèm. Không để ý đường đi, chân trượt một cái, suýt ngã.

Đúng lúc đó, một đôi tay mạnh mẽ kịp thời đỡ lấy tôi. Một giọng nói trầm thấp, lịch lãm vang lên: “Cô không sao chứ?”

Tôi theo bản năng cảm ơn: “Không sao, cảm ơn anh…”

Giọng nói tắc nghẽn trong họng khi tôi nhìn rõ khuôn mặt người đó.

Thân hình cao lớn, đường nét khuôn mặt gần như hoàn hảo, đôi mắt nâu và mái tóc ánh lên sắc nâu, rõ ràng mang vẻ lai Tây.

Quan trọng nhất là, tôi nhận ra khuôn mặt này.

Người mà “ông chồng” của bạn thân tôi gọi là kẻ thứ ba.

4

Tôi nghĩ ngợi rất nhiều vào khoảnh khắc đó.

Chúc Uyển còn mấy ngày nữa mới về, tôi định khi đó sẽ nghiêm túc nói chuyện với cô ấy. Nhưng tôi không ngờ thế giới lại nhỏ bé đến vậy.

Nghĩ đến việc cô bạn thân và chồng sắp cưới đang chuẩn bị kết hôn, rồi lại nhớ những lần tôi đến nhà họ đều được đối xử như thượng khách, hai người cùng nhau vào bếp nấu nướng để phục vụ tôi, tôi có cảm giác mình như con cái của họ.

Có lẽ tôi có chút trách nhiệm bảo vệ gia đình này.

Ngoài đời có nghề gọi là chuyên viên khuyên can tiểu tam, tôi nghĩ mình có thể thử một lần làm bán thời gian. Nếu không phải vì gã này sở hữu một khuôn mặt như thế, làm sao bạn thân tôi có thể bị mê hoặc được? Cô ấy chỉ là một người ham cái mới thôi.

Trong lúc tôi đang điên cuồng suy nghĩ, người đàn ông nghi ngờ là “tiểu tam” đã chuẩn bị rời đi.

Tôi cuống lên, buột miệng gọi: “Chờ chút đã, anh đẹp trai.”

Anh ta quay lại nhìn tôi, vẻ mặt đầy thắc mắc.

Tôi thầm mừng vì hôm nay mình đã trang điểm trước khi ra đường.

“Anh đẹp trai, anh đi một mình à?” Tôi nở nụ cười được coi là hoàn hảo nhất, “Anh có ngại nếu tôi mời anh qua quán rượu nhỏ phía trước uống một ly không?”

Tôi biết mình đang tỏ ra rất giống một cô nàng “thấy đẹp là mờ mắt,” nhưng bảo vệ gia đình là trách nhiệm của mọi người!

Anh chàng đẹp trai cao ráo kia nghe vậy thì hơi sững người, sau đó như thể đang ngắm tôi từ trên xuống dưới, ánh mắt màu nâu thoáng chốc lấp lánh.

“Tôi sao?”

“Phải, là anh.”

Tất nhiên, lời mời là do tôi đưa ra, nhưng ngay khi cậu ấy đồng ý, tôi lập tức bắt đầu săm soi.

Anh ta dễ dàng chấp nhận lời mời của tôi, với nhan sắc như vậy, chắc chắn đã thu hút không biết bao nhiêu cô gái.

Bạn thân tôi có phải là người duy nhất không?

Đúng thế, có người lúc nào cũng hai tiêu chuẩn: ngay cả “tiểu tam” của bạn thân cũng phải dành trọn tình cảm cho cô ấy.

Quán rượu nhỏ vào giờ này không quá đông người.

Tôi ngồi cùng chàng trai lai cao gần 1m90, với tỷ lệ cơ thể xứng đáng làm người mẫu nam, ngay quầy bar.

Tôi vẫy tay gọi người pha chế: “Cho hai ly martini khô.”

Tôi quay sang người đàn ông bên cạnh và bắt đầu cuộc trò chuyện: “Có thể cho tôi biết tên anh được không?”

Đối phương nghe vậy thì khẽ cười: “Tên tiếng Trung của tôi là Nhan Kính Hành.”

Cái tên nghe cũng hay ho thật.

Chỉ trong thời gian uống hết một ly rượu, tôi biết được người đàn ông có ngoại hình xuất chúng này là người Pháp lai Trung, năm nay 22 tuổi, trước đây học cấp 3 và đại học ở nước ngoài, vừa mới về nước không lâu, đang dự định định cư ở đây.

Cậu ấy nhỏ hơn tôi hai tuổi.

Dù chiều cao không hẳn 1m90, nhưng cũng gần đến mức ấy rồi.

Chẳng trách tôi cao 1m70, đã đi giày cao gót mà đứng cạnh vẫn thấy áp lực.

Nhờ sự cố gắng của tôi, cuối cùng tôi cũng lấy được thông tin liên lạc của cậu ta.

Đến lúc cần, tôi giả vờ như muốn đứng lên rồi thuận theo tự nhiên mà vì “say rượu” ngã vào người đối phương.

Nhan Kính Hành đỡ lấy tôi. Tôi bám vào vai cậu ấy, vô tình sờ phải cơ ngực.

“…”

Ôi trời, một ông bố trẻ đầy nam tính.

Ai mà chịu nổi cơ chứ?

Trong khoảnh khắc ấy, tôi chợt hiểu được Chúc Uyển. Cô ấy chỉ phạm phải cái sai mà phụ nữ cả thế gian đều có thể mắc phải thôi.

“Say rồi à?” Giọng Nhan Kính Hành vang lên từ phía trên.

Tôi gần như dồn hết kỹ năng diễn xuất của cả đời mình, đưa tay lên trán, giọng hơi trầm: “Có lẽ vậy, ly vừa rồi nặng quá.”

Phản ứng của Nhan Kính Hành gần như là mẫu mực của mọi người đàn ông khi bị làm quen.

Tay cậu ấy nhẹ nhàng đặt sau lưng tôi, cố gắng giữ sự lịch thiệp.

Đôi mắt vốn đã quyến rũ dưới ánh sáng mờ ảo càng trở nên mê hoặc. Cậu chậm rãi chớp mắt một cái.

“Để tôi đưa cô về nhà.”

5

Trong cuộc trò chuyện vừa rồi, tôi thậm chí đã biết được đại khái nơi cậu ấy đang tạm trú, mà vị trí đó lại không cách xa nhà tôi lắm.

Ra ngoài, Nhan Kính Hành gọi xe.

Ngồi trong xe, tôi thuận thế tựa đầu lên vai cậu ấy, và cậu ấy không từ chối.

Đồ sở khanh.

Tôi kết luận như vậy, cảm thấy kế hoạch tiếp theo hẳn sẽ thực hiện thuận lợi.

Nếu người đàn ông này đáng tin, biết từ chối sự mập mờ, thì thôi, tôi còn phải khuyên Chúc Uyển cân nhắc lại. Nhưng một gã vừa gặp đã dễ dàng mập mờ như vậy thì có gì tốt?

Tôi phải khiến cậu ta sa vào lưới, vài ngày sau để Chúc Uyển thấy rõ bản chất của cậu ấy, rồi tôi sẽ rút lui.

Đẹp trai thì đẹp, nhưng đàn ông không có phẩm hạnh thì đừng đụng vào.

Trước khi xuống xe, tôi chớp đôi mắt to long lanh nhìn cậu ta: “Tối mai cậu có rảnh không? Tôi muốn mời cậu ăn tối.”

Nhan Kính Hành với vẻ ngoài quá mức thu hút lại cười: “Được.”

Nụ cười ấy khiến tôi choáng váng trong thoáng chốc.

Đẹp trai thật. Nhưng đẹp trai thường hay đi kèm với sở khanh.

Vì cái gia đình này, tôi hy sinh cả cuối tuần của mình, diện đồ đẹp ra ngoài hẹn hò.

Không phải khoe khoang, nhưng tôi thấy mình rất đẹp, từ nhỏ đến lớn không thiếu người theo đuổi.

Người tôi muốn theo đuổi, chưa ai thoát khỏi tay tôi.

Mỹ nhân cưa đàn ông, chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?

Vậy nên khi làm quân sư cho Chúc Uyển, tôi tự tin vô cùng. Nhưng tôi không ngờ, duy nhất điều tôi đánh giá sai chính là Chu Kỳ Thâm, người đàn ông tuy khó chinh phục nhưng lại là một người yêu chỉ biết đến một người duy nhất.

Khiến tôi bây giờ khuyên chia cũng không được, khuyên quay lại cũng chẳng xong.

Mọi chuyện vẫn phải dựa vào Chúc Uyển.

Buổi hẹn với Nhan Kính Hành thuận lợi đến mức không thể tin được.

Tối Chủ nhật, sau khi ăn tối, tôi thuận thế đề nghị đi xem phim, một bộ phim tình cảm.

Khi chia tay, cậu ấy bỗng hỏi tôi: “Thư Hà, ngày mai chúng ta gặp lại nhau được không?”

Sập bẫy rồi.