Chương 4 - Người Bạn Trai Mua Về

Cậu ấy thở dài.

“Cô nghĩ tôi bây giờ còn cần những thứ này sao?”

“…”

“Cô Ngụy, thay vì mất công sắp xếp những thứ này, cô nên lo sửa lại tóc mình trước đi.”

“Còn tôi—, đừng tốn thêm tâm sức lên người tôi nữa.”

“Vô ích, cũng không cần thiết.”

“…”

Tôi nhìn bóng lưng cậu ấy rời đi.

Quả nhiên, tính tình cậu ấy không tốt, lời nói cũng rất thẳng thắn.

Nhưng, Hứa Nhất.

Là cậu đã gọi tôi là chị, là cậu sợ tiếng sấm rồi đè tôi xuống sàn nhà, là cậu muốn ôm tôi ngủ, là cậu mỗi lần đều háo hức chờ tôi về nhà.

Là cậu đã khơi dậy hy vọng trong cuộc sống hỗn loạn của tôi.

Giờ cậu nói đi là đi, nói không cần là không cần.

16

Tôi đến tiệm cắt tóc, cắt ngắn mái tóc của mình.

Người thợ nói rằng mái tóc của tôi đã bị cắt nham nhở bởi những nhát kéo hôm trước.

Vậy nên, dù có sửa cũng chỉ có thể cắt thật ngắn.

Tóc tôi vốn đã dài đến eo, giờ bị cắt ngắn sát tai, trong lòng không tránh khỏi cảm giác đ,au đớn.

Sau chuyện đó, tôi gọi điện cho ba tôi, cãi nhau một trận.

Buồn cười thay, lần đầu tiên hai cha con nói chuyện sau hai năm lại là cãi nhau, ông chỉ lạnh lùng bảo:

“Chỉ là tóc thôi, lớn thế rồi mà còn để ý chuyện này à.”

Tôi giận đến mức suýt ném điện thoại ra ngoài cửa sổ.

Nhưng cuối cùng tôi nhịn lại, tôi không có tiền.

Chiếc điện thoại này là tôi tự mua, vì họ mà phá hỏng thì thật không đáng.

Tôi cần tìm việc làm, nhưng phải là công ty không liên quan gì đến công ty của ba tôi.

Hồ sơ xin việc của tôi thật ra rất ấn tượng, nhưng giống như một người mới vào nghề mà lại đắc tội với cáo già trong thương trường vậy.

Công ty nhỏ không dám nhận tôi, công ty lớn vì các mối quan hệ với ba tôi cũng sẽ loại bỏ tôi.

Thật nực cười, ba tôi vừa dung túng mẹ kế của tôi, vừa ép tôi quay về nhà, làm việc cho công ty của ông.

Đến lần thứ sáu bị từ chối, tôi mới nhận ra mình phù hợp với bốn chữ “chó mất nhà” đến thế nào.

Tôi từng nghĩ có người giống tôi, cũng là một chú chó không nơi nương tựa, cho đến khi cậu ấy rời bỏ tôi.

Hóa ra, người bị bỏ lại, vẫn chỉ có mình tôi.

17

Tôi ngồi tại chỗ, chỉnh lại cà vạt một lần nữa.

Đây có lẽ là cơ hội cuối cùng của tôi.

Nhờ một người bạn cũ thời đại học giúp đỡ, tôi mới có cơ hội phỏng vấn tại công ty này.

Điểm tốt là công ty này rất lớn, dù chỉ là chi nhánh cũng vượt ngoài tầm ảnh hưởng của ba tôi.

Điểm không hay là, nơi đây nổi tiếng với độ khó khi ứng tuyển.

Tôi đã vượt qua vòng một và vòng hai, có vẻ các giám khảo đều ấn tượng tốt với tôi.

Khi nghe gọi tên mình, tôi đứng dậy, chỉnh lại trang phục lần cuối.

Tôi bước vào, giữ nụ cười tự tin nhất có thể.

Nhưng vừa đẩy cửa, tôi sững người.

Trong phòng có năm giám khảo. Ngoài những người đã phỏng vấn tôi trước đó và hai giám khảo lớn tuổi, ở góc phòng là một người ngồi khoanh tay, mặt đầy vẻ không kiên nhẫn.

Nhìn thấy tôi, anh ta nhíu mày đầy phiền muộn.

Hứa Nhất.

Trong một thoáng, đầu óc tôi trống rỗng.

Rồi tôi cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc, duy trì nét mặt chuyên nghiệp nhất.

Buổi phỏng vấn diễn ra, phần lớn thời gian là hai giám khảo chính hỏi tôi.

Kỳ lạ thay, dù đang tập trung trả lời câu hỏi, tôi vẫn để ý đến người ngồi ở góc phòng.

Nhưng anh ta chỉ ngồi đó, không nói một lời.

Buổi phỏng vấn kết thúc, giám khảo bắt tay chúc mừng tôi, còn Hứa Nhất đứng dậy, đi ra cửa sau.

Tài khoản ngân hàng của tôi bỗng có thêm hai triệu.

Dù Hứa Nhất có làm nổ tung căn phòng trọ tôi thuê, khoản bồi thường này cũng quá dư dả.

Anh trai của Hứa Nhất đến nhà tôi, mang theo quà cảm ơn, thái độ chu đáo, lịch sự đến mức không thể bắt bẻ.

Thật ra, tôi mơ hồ đoán được gia cảnh của họ rất tốt, nhưng không ngờ anh trai cậu ấy lại là ông chủ tập đoàn Đường Xuyên.

Công ty tôi vừa phỏng vấn cũng là một chi nhánh của tập đoàn này.

Kiểu cấp bậc tổng giám đốc như anh ta, có lẽ cả đời tôi chỉ thấy trên TV.

Giờ anh ta đích thân đến nhà, lời nói đầy cảm kích và trân trọng.

Kết quả phỏng vấn của tôi cũng rất thuận lợi.

Chỉ một ngày sau, công ty đã thông báo tôi được nhận, thậm chí không cần qua vòng phỏng vấn nhân sự.

Công ty này lớn hơn nơi tôi từng làm, lần đầu đến làm việc, ăn trưa xong, tôi lạc đường không tìm được đường về.

Tôi bước vào thang máy, nhưng một người khác bước vào từ hướng đối diện, hai chúng tôi đối mặt.

Tôi chưa từng thấy Hứa Nhất mặc đồ công sở.

Trước đây, khi mua quần áo cho cậu ấy, tôi chỉ mua những loại như áo hoodie, mang phong cách thể thao.

Vì vậy, khi thấy anh ta trong bộ vest chỉnh tề như bây giờ, tôi có một khoảnh khắc như lạc vào giấc mơ.

Người đàn ông này có ánh mắt sâu thẳm, ngũ quan sắc nét mang theo vẻ lạnh lùng xa cách.

Khiến người khác cảm thấy anh ta không dễ tiếp cận.

Tôi lùi lại vài bước, nhưng ánh mắt anh ta vẫn không rời khỏi tôi.

Khi tôi định ngẩng đầu hỏi, giọng nói lạnh nhạt của anh ta đã vang lên trước.

“Cô định cùng tôi vào văn phòng sao?”

“…?”

Tôi ngơ ngác một chút.

Cho đến khi nhìn vào bảng nút bấm tầng…

Thì ra trong thang máy chỉ có một nút duy nhất, dẫn đến tầng cao nhất.

Tôi đã vào nhầm thang máy riêng của anh ta.

Nhìn ánh mắt chế giễu đang dần xuất hiện trong đôi mắt anh ta, tôi không muốn ở lại đây thêm chút nào, liền vươn tay ấn nút mở cửa.

Nhưng nhấn mãi, cửa vẫn không mở.

Theo bản năng, tôi quay lại nhìn anh ta.

Nhưng khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, anh ta chỉ khẽ nhướn mày.

Bỗng nhiên, cả thang máy chìm vào bóng tối.

Cảm giác mất trọng lực và va đập ập đến, tôi không giữ được thăng bằng, va mạnh vào tay vịn trong thang máy.

Cánh tay đ,au nhói kéo căng thần kinh, tôi cảm nhận được thang máy vẫn đang lao xuống, đầu óc trống rỗng.

Cho đến khi anh ta lao tới, nhấn nút khẩn cấp.

Sau tiếng va đập dữ dội và rung lắc, không gian chìm vào yên tĩnh.

Tôi ôm cánh tay đ,au muốn đứng dậy, nhưng phát hiện cả mắt cá chân cũng bị trẹo.

“Đây là chiêu trò gì?”

Giọng nói của anh ta vang lên trong bóng tối, lạnh lùng và đầy châm biếm.

“Gì cơ?”

Tôi nhận ra giọng mình hơi run.

“Thang máy này bình thường không bao giờ có vấn đề. Sao vừa vào là trục trặc ngay?”

Ý của anh ta là tôi cố tình gây ra sự cố sao?

“Tôi không làm gì cả!”

Tôi vội vàng giải thích, nhưng đáp lại tôi chỉ là sự im lặng kéo dài.

“Hứa Nhất, tôi…”

Không hiểu sao, đứng trước anh ta, tôi luôn muốn biện minh.

Tôi như không cam lòng, không cam lòng đến mức chính tôi cũng nghi ngờ liệu mình có thật như anh ta nói, muốn bám lấy anh ta không.

Trong bóng tối, tôi không biết anh ta ở đâu, chỉ nghe thấy giọng nói, dường như anh ta đã gọi đội kỹ thuật khẩn cấp để sửa chữa.

Anh ta hoàn toàn phớt lờ tôi, chỉ tập trung thúc giục thợ sửa chữa.

“…”

Không đứng dậy được, tôi đành dựa vào vách thang máy.

Ôm lấy đầu gối, mũi tôi bỗng nhiên cay cay.

Trước kia, Hứa Nhất không như vậy, trước kia, cậu ấy… tốt biết bao.

“Cô không tìm được công ty khác sao? Nhất định phải vào công ty của tôi?”

Giọng nói của anh ta vang lên từ phía trên, dường như đứng ngay trước mặt tôi.

“Vì ba tôi, không công ty nào muốn nhận tôi cả.”

Chuyện gia đình, bình thường tôi không muốn nói ra.

“Tại sao ba cô tìm đến anh tôi, bảo rằng cô là con của kẻ thứ ba, yêu cầu không nhận cô?”

Trong bóng tối, tôi nghe rõ từng chữ anh ta nói, từng lời mà ba và mẹ kế của tôi đã dùng để bôi nhọ tôi.

Người cha nào lại có thể nói rằng con gái ruột của mình là con riêng của kẻ thứ ba?

Không, có lẽ, trong lòng ông ta, mẹ tôi thật sự là kẻ thứ ba.

Dù mẹ tôi cưới ông ta hợp pháp.

Dù mẹ tôi chưa từng biết đến sự tồn tại của mối tình đầu của ông ta.

“Vậy mà khóc sao?”

Giọng nói của anh ta kéo tôi trở lại thực tại, lúc này tôi mới nhận ra mình đang nghẹn ngào, mũi sụt sịt.

Đèn trong thang máy nhấp nháy sáng lên.

Tôi nhìn anh ta đang cúi đầu nhìn tôi, trên mặt chẳng có chút liên quan nào đến cảm xúc của tôi.

Đúng vậy, chuyện này thì có liên quan gì đến anh ta chứ.

Hứa Nhất, tôi nghĩ mình thực sự đã có lúc thích anh.

Từng có khoảnh khắc, tôi mong anh có thể cứu rỗi tôi khỏi địa ngục này.

Tôi đưa tay lau nước mắt.

Sau đó, trong khoảnh khắc tiếp theo, tôi t,át anh ta một cái thật mạnh.

Tiếng t,át vang dội, cả bàn tay tôi cũng tê dại, có lẽ anh ta cũng không ngờ mình sẽ bị tôi t,át, cứng đơ đứng đó.

Ngay lúc này, đội kỹ thuật đã sửa xong thang máy.

Cửa thang máy từ từ mở ra.

Sau khi t,át xong, tôi đối diện với bốn, năm ánh mắt đang dồn về phía mình.

Cả không gian im lặng như tờ.

Tôi nghĩ mình chạy ra ngoài trong tình trạng hoảng loạn, giống như vừa làm chuyện gì không hay trong thang máy.

Có lẽ vì Hứa Nhất vẫn còn đứng đó, không kịp phản ứng, nên không ai ngăn tôi lại.

Tôi tập tễnh bước đi, lúc này đang là giờ cao điểm, tôi còn không rõ tầng này là khu vực nào.

Mắt cá chân đ,au nhức dữ dội, tôi lê bước một cách khó nhọc.

Đột nhiên, phía sau vang lên tiếng gọi tên tôi.

… Là Hứa Nhất.

Tôi nghĩ anh ta đến để bắt tôi, trả thù cho cái t,át kia.

Thế nên tôi càng chạy nhanh hơn.

Giữa dòng người đông đúc, tôi nghĩ chắc anh ta sẽ không đuổi kịp tôi nữa.

Nhưng anh ta cứ đuổi mãi.

Cuối cùng, vì không quen thuộc khu vực này, tôi bị anh ta dồn vào một phòng họp nhỏ.

Chạy suốt quãng đường dài, vậy mà anh ta không hề thở dốc.