Chương 4 - Người Bạn Cùng Phòng Bí Ẩn

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Vừa liếc vào màn hình, ánh mắt cô ấy lập tức bừng lửa giận.

Bởi người trong ảnh chính là bạn trai của lớp trưởng, Vương Thao.

Mà tính ghen của lớp trưởng thì ai cũng biết.

“Cậu có ý gì đây?” cô ấy sẵng giọng.

Tôi giả bộ hoảng hốt, mở phần chat, nhỏ giọng: “Đừng trách Nhuyễn Nhuyễn, là… là cô ấy…”

Ảnh đại diện của tôi và Cố Dật Lâm lại gần giống hệt nhau.

Lớp trưởng nhìn biểu cảm của tôi, xác nhận người gửi ảnh là Lâm Nhuyễn Nhuyễn, ánh mắt lập tức sắc bén.

Tan học, lớp trưởng chặn ngay đường đi của Lâm Nhuyễn Nhuyễn.

“Cô thích Vương Thao à?” Gương mặt lớp trưởng đỏ bừng vì giận.

Lâm Nhuyễn Nhuyễn ngơ ngác, thậm chí còn có chút khinh khỉnh: “Ai thích anh ta chứ?”

“Không thích? Không thích thì cô chụp ảnh anh ta làm gì?” Lớp trưởng tức tối, đẩy mạnh một cái.

Lâm Nhuyễn Nhuyễn định phản kháng, nhưng đột nhiên cúi đầu bật khóc: “Tôi không… tôi không…”

Bộ dạng “hoa lê đẫm mưa” ấy lập tức khiến nhiều bạn cùng lớp mềm lòng.

Không ít người vội khuyên lớp trưởng đừng nóng, bảo bình tĩnh nói chuyện.

Ngay cả Vương Thao cũng cho rằng lớp trưởng quá kiểm soát, kéo tay cô ấy định đưa đi.

Hành động đó càng khiến lớp trưởng tức điên, cô lại đẩy mạnh thêm lần nữa, Lâm Nhuyễn Nhuyễn ngã nhào xuống đất.

Tôi chớp thời cơ, cất giọng: “Nhuyễn Nhuyễn, cậu có làm gì khiến lớp trưởng hiểu lầm không? Mau giải thích đi.”

Bị tôi chọc tức, Lâm Nhuyễn Nhuyễn nổi giận: “Tôi không! Dù là lớp trưởng cũng không được vu oan cho tôi. Nếu không có chứng cứ, tôi sẽ báo cô vấn!”

Lớp trưởng nhếch môi cười, giật lấy điện thoại của Lâm Nhuyễn Nhuyễn, dùng nhận diện khuôn mặt mở khóa.

Cô trượt vào album ảnh: “Mọi người nhìn này! Nếu không thích Vương Thao, sao cô ta chụp nhiều ảnh của anh ấy thế?”

Cả lớp đồng loạt tròn mắt khinh bỉ.

Dù có thích hay không, chụp lén người khác đã là sai.

Lâm Nhuyễn Nhuyễn chột dạ liếc tôi, rồi vội giật lại điện thoại, cắm đầu chạy biến.

Từ hôm đó, Lâm Nhuyễn Nhuyễn “một trận thành danh”.

Lớp trưởng thẳng tay đăng bài lên “bức tường tỏ tình” của trường, tố cáo cô ta là kẻ phá hoại tình cảm người khác.

Lâm Nhuyễn Nhuyễn giải thích rằng cô ta chỉ chụp lại các trọng điểm trên bảng, còn khéo dẫn dắt để mọi người cảm thấy lớp trưởng là “bà lớn” mê trai.

Cuối cùng ầm ĩ đến chỗ cố vấn, rồi cũng chìm xuồng.

Nhận được bài học lần này, Lâm Nhuyễn Nhuyễn chỉ “an phận” được nửa tháng, rất nhanh đã lại tìm được cơ hội ra tay.

Sắp đến đại hội thể thao, con gái lớp tôi đều bị “bắt lính” đi tập đội cổ vũ.

Chín giờ tối tập xong, tôi mới từ nhà thi đấu bên kia đường bước ra.

Đằng sau, Lâm Nhuyễn Nhuyễn chạy lúp xúp lên, thân mật khoác tay tôi.

Dưới ánh đèn đường, Cố Dật Lâm đứng trước chiếc xe đen, đường nét gương mặt sâu và sắc, anh mặc sơ mi trắng, cao gần mét chín, vai rộng eo thon, nhìn cực kỳ hút mắt.

“Vãn Vãn, cho em đi nhờ đoạn nhé, hôm nay bạn em đến tìm em.”, cô ta nói cứ như tôi và Cố Dật Lâm là tài xế cô ta thuê.

Tôi chỉ là ngày đầu nhập học, nhờ Cố Dật Lâm lái xe chở tôi, Lâm Nhuyễn Nhuyễn và hai bạn cùng phòng khác vào trung tâm ăn một bữa.

Thế mà cô ta lại cảm thấy chúng tôi đương nhiên phải đưa đón cô ta.

Mắt Lâm Nhuyễn Nhuyễn sáng long lanh nhìn Cố Dật Lâm “Học trưởng, anh đến rồi.”

Cố Dật Lâm không thèm liếc cô ta một cái, đi thẳng đến trước mặt tôi, một tay nhận lấy túi, một tay ôm vai tôi.

Sắc mặt Lâm Nhuyễn Nhuyễn tái đi, như vừa thấy xấu hổ, vừa không sao chấp nhận nổi việc Cố Dật Lâm người “thường xuyên tán gẫu” với cô ta trên WeChat, ngoài đời lại lạnh nhạt đến vậy.

“Vãn Vãn, thỏi son màu hiếm lần trước em thích, anh đã nhờ bạn mua được rồi.”, Cố Dật Lâm nói lấy lòng.

Nếu là trước đây, chắc tôi sẽ khen một câu lấy lệ.

Nhưng bên cạnh có Lâm Nhuyễn Nhuyễn, cơ hội để cô ta tự rước nhục sao tôi lại bỏ qua?

Thấy xung quanh không có bạn cùng lớp khác, tôi kiễng chân hôn lên môi Cố Dật Lâm một cái: “Cảm ơn.”

Cố Dật Lâm hưởng thụ thấy rõ, trong mắt thấp thoáng ánh phấn khích.

Lâm Nhuyễn Nhuyễn siết chặt tay, móng tay bấu vào thịt, có phần tức muốn phát điên.

Nhìn gương mặt cô ta vặn vẹo, lòng tôi cũng dễ chịu hơn chút.

Ai ngờ ngay giây sau, cô ta trực tiếp mở cửa ghế phụ, chui vào ngồi.

Mặt Cố Dật Lâm lập tức đen sì.

Tôi còn chưa kịp ngăn, anh đã lạnh như băng bảo: “Ra ngoài.”

“Hả?” Ánh mắt Lâm Nhuyễn Nhuyễn ầng ậc nước, hơi ngơ ngác.

Vẻ mặt cô ta như muốn nói: mấy hôm nay chẳng phải chúng ta vẫn nói chuyện rất hợp trên điện thoại sao?

“Đây là chỗ của Vãn Vãn. Cô ngồi đây, vậy Vãn Vãn ngồi đâu?” Khí thế người ở vị trí trên cao của Cố Dật Lâm tràn ra khiến người ta không dám chống đối.

Lâm Nhuyễn Nhuyễn lại cố đâm đầu: “Học trưởng, em hơi khó chịu, ngồi phía trước sẽ đỡ hơn.”

“Khó chịu thì đi bệnh viện. Đừng có chết bất đắc kỳ tử trong xe tôi, xúi quẩy!”, anh kéo cửa ghế phụ, ra hiệu cô ta xuống xe đầy cứng rắn.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)