Chương 1 - Người Bạn Cùng Bàn Đặc Biệt
Bạn cùng bàn không đủ tiền ăn, tôi nói:
“Để tôi mời cậu nhé!”
Bạn cùng bàn không mua nổi thuốc, tôi nói:
“Tôi mua cho cậu nhé!”
Tôi cứ thế mà nuôi cậu ấy từ một anh gầy nhẳng thành soái ca cao 1m87.
Tốt nghiệp cấp 3, mỗi người một ngả.
Nghe nói cậu ấy được bố ruột giàu có tìm về, còn tôi thì lúc này gia đình sa sút.
Để dành tiền sinh hoạt, tôi làm nhân viên bán hàng ở cửa tiệm đồ hiệu.
Bạn cùng bàn năm xưa trở thành khách của tôi.
Gió đổi chiều, lần này cậu ấy nói:
“Muốn gì thì cứ chọn thoải mái.”
Sau này, cậu ấy dồn tôi vào góc tường, tháo kính xuống:
“Tặng cho tôi thêm một thứ nữa.”
“Một thứ gì?”
“Là cậu.”
1
Giáo viên chủ nhiệm bỗng nảy ra ý tưởng, cho 20 bạn đứng đầu và 20 bạn đứng cuối bảng xếp hạng thành từng đôi bạn cùng bàn, để cải thiện” thành tích.
Hứa Tư chủ động bước đến trước mặt tôi:
“Ôn Thiển, tôi với cậu ngồi chung đi, đảm bảo sẽ dạy cậu thành công.”
Tôi lắc đầu, ánh mắt dừng lại ở cậu bạn đang đứng một mình bên rìa — Tống Bác An.
Cậu ấy là hạng nhất lớp, hạng 10 toàn khối. Nếu tìm bạn cùng bàn, dĩ nhiên tôi phải tìm người giỏi nhất.
“Tống Bác An, tôi có thể ngồi chung với cậu không?”
Tôi mỉm cười lấy lòng, nhưng cậu ấy chỉ đáp hờ hững:
“Tùy.”
Thái độ thế nào không quan trọng, không từ chối tức là bước đầu đã thành công.
Tôi chủ động cầm tay cậu ấy lắc lắc:
“Đã đồng ý rồi thì sau này đừng chê tôi ngốc nha.”
Cậu ấy hơi sững người, rút tay về, mặt hơi đỏ, quay sang hướng khác, im lặng.
Không biết từ lúc nào Hứa Tư đã theo đến, bực bội nói:
“Ôn Thiển, cậu muốn ngồi với cậu ta? Nhìn là biết kiểu học sinh được trợ cấp rồi!”
Nghe vậy, Tống Bác An càng cúi đầu thấp hơn.
Tôi liền đáp lại:
“Tôi thích ngồi với ai thì ngồi, nói chung là không ngồi với cậu.”
2
Trường tôi là trường quý tộc, mỗi năm đều làm từ thiện, chọn một số học sinh giỏi từ trường bình thường nhưng gia cảnh khó khăn để miễn phí học phí.
Tuy không có bằng chứng, nhưng trong lớp ai cũng đoán Tống Bác An là học sinh được trợ cấp, nên mang thành kiến, không ai muốn nói chuyện nhiều với cậu ấy.
Có lẽ vì cậu ấy ăn mặc đơn giản, dinh dưỡng kém, gầy như khỉ, cao ngang con gái.
Bố tôi là một ông nhà giàu quê mùa, nhưng lại rất khâm phục người thông minh.
Tôi cũng vậy.
Thêm nữa, tôi không thông minh, nên càng không thể coi thường một người giỏi như Tống Bác An.
Ngày đầu tiên ngồi cùng bàn, cậu ấy rất trầm lặng.
Tôi thì lại lắm lời, trong giờ tự học buổi tối luôn không nhịn được mà bắt chuyện.
Ban đầu cậu ấy làm ngơ, chẳng buồn đáp.
Sau phát hiện tôi có thể diễn độc thoại đến hết giờ.
“Tống Bác An, cậu đi hướng nào? Biết đâu lại tiện đường với tôi.”
Cậu ấy xếp sách vào chiếc cặp cũ, nhíu mày nhìn tôi:
“Ôn Thiển, cậu làm xong bài tập chưa?”
Tôi sững lại:
“Chưa.”
“Ngày mai có thể nghiêm túc làm bài được không?”
Trong lòng tôi bỗng vui mừng — phải chăng cậu ấy định bắt đầu giúp tôi nâng điểm từ ngày mai?
“Được!” — tôi quả quyết đáp.
Tối hôm sau, trong giờ tự học buổi tối, tôi vừa làm bài vừa hỏi cậu ấy:
“Tống Bác An, cậu thấy quán mì số một ở căn-tin có ngon không?”
“Tôi thấy nó chẳng khác gì… đồ ăn cho heo.”
Cậu ấy bỗng nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén:
“Làm bài thì có thể nghiêm túc chút không?”
Lúc này tôi mới nhận ra, thì ra cậu ấy thấy tôi ồn ào.
Thế là tôi biết điều mà im lặng.
Ôi, đã không tiến bộ, còn làm ảnh hưởng người khác học nữa chứ.
Tôi nhìn chằm chằm vào tờ đề một lúc lâu, cuối cùng cũng nhập tâm được một chút.
Câu đầu tiên… không biết làm.
Tôi lén liếc sang Tống Bác An mấy lần, rồi đẩy tờ đề sang phía cậu ấy:
“Tống Bác An…”
“Lại chuyện gì nữa?”
Cậu ấy đáp với vẻ mất kiên nhẫn, mắt vẫn không rời khỏi bài của mình.
“Không… chỉ là có một câu tôi không biết làm thôi, không sao, tôi nghiên cứu tiếp, không làm phiền cậu.”
Tôi lặng lẽ kéo tờ đề về.
Vài giây sau, cậu ấy khẽ thở dài:
“Câu nào?”
Có hy vọng rồi!
Tôi lại đẩy tờ đề qua:
“Câu đầu tiên.”
Cậu ấy mím môi:
“Hay là… cậu tự nghiên cứu tiếp đi.”
“Ây da, giúp tôi một chút mà.”
Cuối cùng, cậu ấy mềm lòng và đồng ý.