Chương 5 - Người Anh Họ Bí Ẩn

“Gần đây mọi người có gặp chuyện gì kỳ lạ không?” – Ông đột nhiên hỏi, ánh mắt sắc bén lướt qua từng người.

Không ai lên tiếng, nhưng biểu cảm của chúng tôi đã nói lên tất cả.

Ông Trương thở dài, lấy ra một túi vải nhỏ từ trong hòm thuốc, bên trong là các loại thảo dược và phù chú.

“Trong nhà này có thứ không sạch sẽ.” – Ông hạ giọng – “Tôi cảm nhận được khí tức rất bất thường.”

“Ông Trương…” – Tôi lấy hết can đảm hỏi – “Ông có nhìn thấy… những người không nên tồn tại không?”

Ánh mắt sắc như dao của ông Trương chuyển sang tôi: “Mọi người đã thấy gì?”

Chúng tôi đưa mắt nhìn nhau, ngập ngừng.

Cuối cùng, vẫn là Anh tôi lên tiếng, kể lại toàn bộ Anh chuyện về Hạ Lạc từ đầu đến cuối.

Nghe xong, sắc mặt ông Trương lập tức trở nên nặng nề.

Ông lấy từ túi vải ra một chiếc gương đồng nhỏ, cẩn thận soi khắp căn nhà.

“Thú vị thật…” – Ông lẩm bẩm – “Rất thú vị…”

“Ông thấy gì vậy?” – Bác tôi hồi hộp hỏi.

“Tôi thấy có mười ba cái bóng.” – Ông Trương đáp – “Nhưng tính cả tôi thì ở đây chỉ có mười hai người.”

Một cơn ớn lạnh tràn qua cả căn phòng.

“Cái bóng thừa ra đó…” – Ông Trương tiếp lời – “Nó không đứng trong vòng tròn của mọi người, mà là… đứng sau lưng mỗi người.”

Lời ông vừa dứt, cả phòng người ai nấy đều nổi hết da gà.

“Ý ông là gì?” – Anh tôi run giọng – “Hạ Lạc đứng sau lưng tất cả chúng tôi cùng lúc ư?”

Ông Trương lắc đầu, lấy từ hòm thuốc ra một chiếc la bàn cổ, đặt lên bàn trà.

Kim la bàn quay loạn xạ, sau cùng dừng lại ở một hướng rất lạ – không phải Bắc, cũng chẳng phải Nam.

“Chuyện này không phải hiện tượng bình thường,” – Ông Trương trầm giọng, vuốt chòm râu bạc – “Thứ các Anh gặp phải, trong đạo gia gọi là… ‘ký ức ký sinh’.”

“Ký ức ký sinh?” – Tôi lặp lại, một luồng lạnh chạy dọc sống lưng.

“Đúng vậy,” – Ông Trương gật đầu – “Những thực thể này không có thân thể thật. Chúng ký sinh trong ký ức con người, dùng việc thao túng ký ức để hút năng lượng. Ban đầu, chúng chỉ là một khái niệm mơ hồ, nhưng càng có nhiều người ‘ghi nhớ’, chúng lại càng trở nên chân thực hơn.”

“Vậy tại sao ký ức của chúng tôi về Hạ Lạc lại không giống nhau?” – Chú ba hỏi.

“Bởi vì nó vẫn chưa đủ mạnh.” – Ông Trương giải thích.

“Nó chỉ có thể tạo ra những hình ảnh khác nhau trong ký ức của mỗi người.”

“Nhưng theo thời gian, nếu các cháu tiếp tục tin vào sự tồn tại của nó, những ký ức đó sẽ dần đồng nhất.” “Và lúc đó, nó sẽ trở nên thật sự.”

“Vậy tại sao cháu lại hoàn toàn không có chút ký ức nào về Hạ Lạc?” – Tôi hỏi.

Ông Trương nhìn tôi đầy ẩn ý: “Có thể là do cháu bẩm sinh có ‘âm dương nhãn’, nên có khả năng kháng lại những tồn tại như vậy.”

“Cũng có thể vì cháu từng trải qua chuyện gì đó, khiến ký ức của cháu miễn dịch với sự ký sinh dạng này.”

Tôi chợt nhớ đến trận sốt cao hồi nhỏ. Nghe nói tôi từng sốt đến bốn mươi độ, hôn mê suốt ba ngày ba đêm.

Sau khi tỉnh lại, tôi luôn cảm thấy thế giới có gì đó thay đổi, nhưng lại không thể nói rõ là thay đổi chỗ nào.

“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?” – Bác tôi sốt ruột hỏi.

Ông Trương lấy ra vài lá bùa màu vàng từ trong túi vải, rồi viết lên đó những ký hiệu phức tạp.

“Trước tiên, các cháu phải ngừng ngay việc thảo luận về ‘Hạ Lạc’.” – Ông nói nghiêm túc.

“Càng nhắc tới nó, nó càng mạnh hơn.”

“Thứ hai, ta sẽ dán bùa trấn tà ở bốn góc ngôi nhà, tạm thời ngăn nó xâm nhập vào không gian này.”

“Còn giải pháp lâu dài thì sao?” – Anh tôi hỏi.

“Phải tìm ra nguồn gốc của nó.” – Ông Trương trả lời. “Loại tồn tại này thường có một điểm khởi đầu — có thể là một vật thể, một địa điểm, hoặc là một người từng tồn tại thật.”

“Tìm được điểm khởi đầu, thì mới có thể giải quyết triệt để.”

Tôi đột nhiên nhớ đến tấm ảnh mà mình tìm được trên gác mái.

“Ông Trương!” – Tôi nói gấp – “Cháu đã tìm thấy một tấm ảnh trên gác, chụp chung với Hạ Lạc. Nhưng trong ảnh, người đó lại có thể biến mất.”

Mắt ông Trương sáng lên: “Dẫn ta lên xem.”

Tôi đưa ông Trương lên gác, lấy ra tấm ảnh đó.Trên ảnh, vẫn chỉ có một mình tôi.

Nhưng ông Trương vừa cầm lấy ảnh, liền nhíu chặt mày.

“Thú vị đấy…” – Ông lẩm bẩm. Sau đó lấy ra một lọ chất lỏng nhỏ, nhỏ vài giọt lên tấm ảnh.

Hình ảnh trên ảnh bắt đầu thay đổi. Một bóng người mờ mờ hiện ra bên cạnh tôi.

Nhưng bóng người ấy không hề rõ ràng, như thể là sự chồng ghép của nhiều người khác nhau.

CHương 6 tiếp: