Chương 5 - Người Anh Đào Hoa Và Cô Em Gái Tò Mò
Tôi phát điên: “Phong Lễ biết đấy! Anh ấy thấy rồi!” “Thấy anh và Tô Vũ hôn nhau!” Tại sao anh lại làm vậy?” “Đây là sự sỉ nhục, sau này nhất định anh ấy sẽ trả thù. Anh đang tự rước họa vào thân!”
Anh tôi bực bội lấy thuốc ra, bật lửa. Nhưng chỉ nhìn tôi rồi lại cất đi.
“Văn Nhiễm, chuyện của anh… em đừng xen vào.” Anh xoa đầu tôi: “Hứa với anh, đừng nói với ba mẹ.”
Tôi bực bội hất tay anh ra. Giọng nói sắc lạnh: “Em ghét anh. Em không cần một người anh như anh nữa.” “Thật kinh tởm.”
Bàn tay anh tôi khựng lại giữa không trung, khẽ run lên. Sau đó buông thõng, bất lực.
Lúc đến cửa nhà, tôi quay đầu lại nhìn. Anh tôi vẫn đứng đó.
Trong bóng tối, đầu thuốc lóe sáng đỏ rực. Lúc mờ lúc tỏ.
Tôi thấy áy náy. Không biết có phải mình đã nói quá nặng không.
Từ sau buổi tiệc đính hôn, tôi thường xuyên gặp ác mộng. Toàn mơ thấy đau đầu.
Nhưng lại không nhớ nổi mơ thấy gì. Chỉ lờ mờ cảm giác có Phong Lễ trong giấc mơ.
Cái giọng nói kỳ lạ từng điều khiển tôi nói ra câu đó cũng không xuất hiện nữa.
Tôi bắt đầu nghi ngờ liệu có phải mình ảo tưởng. Chỉ là lúc đó cảm xúc hỗn loạn, buột miệng nói linh tinh.
Đang nghĩ ngợi. Đột nhiên trong đầu tôi vang lên một dãy số lạ.
Giọng nói ấy lại xuất hiện!
【Thêm số này vào.】
Tôi cố kìm nén nỗi sợ với điều chưa biết, hỏi: “Đây là số điện thoại?”
【Số của Phong Lễ.】
“Cậu là cái gì vậy?”
Tôi đọc nhiều tiểu thuyết rồi, liền thử dò hỏi: “Cậu là cái gọi là… hệ thống trong truyện hả?”
【…Ừ.】
Tôi lại thấy nhẹ cả người.
Không phải ma quỷ gì. Không phải bị vong nhập là tốt rồi.
Nó nói với tôi rằng, tôi phải “công lược” Phong Lễ. Nếu không, tương lai nhà họ Văn chúng tôi sẽ tan cửa nát nhà.
Tôi choáng váng. Anh tôi quả nhiên đã gây đại họa rồi! Chính anh ấy gieo nhân, giờ cả nhà phải gánh quả!
Tôi thử nhập dãy số đó để tìm trên WeChat. Quả nhiên, hiện ra một tài khoản.
WeChat của Phong Lễ dùng luôn tên thật. Đơn giản, gọn gàng.
Ảnh đại diện là một bầu trời đầy sao.
Tôi ấn gửi lời mời kết bạn, kèm ghi chú: Tôi là Văn Nhiễm.
Lúc đó gần nửa đêm. Không biết Phong Lễ đã ngủ chưa?
Đang suy nghĩ thì lời mời được chấp nhận.
Tôi vò đầu bứt tai. Giờ nên nhắn gì đây? Tôi chưa từng theo đuổi ai bao giờ.
Khi tôi còn đang do dự thì Phong Lễ đã nhắn trước: “Có việc?”
Giọng nói kia bảo tôi rằng hôm nay là sinh nhật âm lịch của Phong Lễ.
Suy đi nghĩ lại, để thể hiện thành ý, tôi gửi một đoạn ghi âm: “Phong tiên sinh, chúc mừng sinh nhật. Mong anh không chỉ trong ngày sinh nhật mà mỗi ngày đều an yên, vui vẻ.”
Khung chat rơi vào yên lặng. Phong Lễ không trả lời.
Quả nhiên… Nghe gượng gạo quá thì phải? Liệu anh ấy có nghĩ tôi kỳ quặc không?
Nửa tiếng sau. Khi tôi gần ngủ gật, Phong Lễ nhắn lại hai chữ:
“Cảm ơn.”
Khách sáo, lạnh nhạt.
Tôi có nên nhắn lại “Không có gì” không? Trời ơi, trò chuyện kiểu này sao mà khó.
Giọng nói trong đầu lại vang lên: “Gọi video đi.”
Tôi không muốn. Tôi từ chối.
Nhưng tay tôi lại không chịu nghe lời, trực tiếp ấn gửi yêu cầu gọi video.
Tôi chỉ biết cầu nguyện anh ấy đừng bắt máy.
Tiếc thay… Anh ấy bắt.
Màn hình đen sì. Tôi đành gượng gạo chào:
“Phong tiên sinh?”
Giọng Phong Lễ lạnh nhạt vang lên:
“Ừm.”
Màn hình vẫn đen kịt. Tỏa ra cảm giác áp lực.
“Tối thế, bên anh mất điện à?”
Trong căn phòng tối om, Phong Lễ kéo rèm cửa ra.
Ánh trăng ngoài trời chiếu vào, phác họa đường nét gương mặt anh.
Anh nói: “Tôi không thích bật đèn.”
Ánh sáng mờ ảo trong màn hình khiến tôi lờ mờ nhìn thấy mặt anh.
Anh đang mặc áo choàng ngủ. Tóc tai không còn được vuốt gọn như thường ngày, mà buông thõng tùy ý.
Một vài sợi rơi lòa xòa trước trán, che nhẹ trên mắt.
Ánh nhìn tôi vô thức bị hút vào đôi mắt đen lạnh ấy.
Tim tôi đập nhanh hơn. Không biết là vì hồi hộp… Hay vì bị nhan sắc làm rung động.
Phong Lễ không nói gì. Tôi vội tìm chủ đề:
“Anh ăn bánh sinh nhật chưa?” “Em biết một tiệm bánh rất ngon, mai em mang tới công ty cho anh nhé. Anh có tiện không?”
Phong Lễ bước ra ban công, ngồi xuống ghế tựa. Anh từ chối: “Không cần.”
Ngừng một chút, anh nói thêm: “Tôi không thích ăn bánh sinh nhật.”
Không khí lại rơi vào im lặng ngượng ngùng.
Tôi do dự, rồi vẫn hỏi thử: “Anh tôi… chuyện đó…”
Chưa kịp nói xong, Phong Lễ cúp máy.
Tôi tức tối nhìn điện thoại.
Giận rồi hả?
“Gì mà lớn tuổi rồi mà cũng dễ cáu.” “Nói cúp là cúp, vô duyên thật.”
Tôi lẩm bẩm xong, nhìn lại màn hình… chợt phát hiện điều gì đó sai sai.
Phong Lễ chưa cúp máy! Anh chỉ chuyển sang cuộc gọi thoại!
Lời tôi nói nãy giờ… Anh đều nghe thấy!
Tôi chết trân. Không nhúc nhích. Chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình.
Cho đến khi anh cúp thật.
Xong rồi. Lại đắc tội với người ta rồi.
Hôm sau đi làm. Tôi vẫn mang theo bánh kem và quà tặng đến gặp Phong Lễ.
Dù tối qua đã lỡ lời chê anh, nhưng hôm nay vẫn phải thể hiện chút thành ý.
Tôi đã thực tập ở công ty Phong thị được một tuần.
Ở tòa nhà trụ sở, tôi lặng lẽ làm việc như bao người. Chưa từng gặp Phong Lễ lần nào.
Mỗi tầng một bộ phận riêng biệt. Bình thường chỉ tiếp xúc với đồng nghiệp trên cùng tầng.
Thực tập sinh thì bị sai vặt là chuyện thường. Tôi bận rộn chạy lên chạy xuống, nhưng chưa từng đến tầng làm việc của Phong Lễ.
Hôm nay là lần đầu.
Tôi đem bánh và quà đến, đưa cho thư ký của Phong Lễ.
Tôi không nói ai gửi quà.
Thư ký nhận ra tôi. “Cô là trợ lý của Quản lý Tô.”
Tôi mỉm cười gật đầu. Thư ký liền cho rằng quà do Tô Vũ gửi.
Tôi cũng không giải thích. Tôi đã nhắn tin trước cho Phong Lễ, báo rằng mình sẽ tặng quà. Còn nhận hay không là chuyện của anh ấy.
Ngay ngày đầu đi làm, tôi đã bất ngờ phát hiện trưởng phòng của tôi chính là Tô Vũ.
Lúc phỏng vấn tôi là bộ phận nhân sự. Chức danh của tôi là trợ lý của cô ấy.
Sự trùng hợp này khiến tôi không khỏi suy nghĩ. Chẳng lẽ tôi… vào được công ty là nhờ “đi cửa sau”?
Mỗi lần nhìn thấy Tô Vũ, tôi đều có cảm giác khó tả. Vừa gượng gạo vừa ngại ngùng.
Còn cô ấy lại cực kỳ tự nhiên, bình tĩnh chào hỏi tôi bằng giọng nhẹ nhàng. Trong công việc, cô ấy rất giỏi, tận tình chỉ bảo tôi từng chút một.
Thỉnh thoảng, tôi lén nhìn cô. Rồi lại thở dài.
Tô Vũ và anh tôi, đúng là một mối nghiệt duyên.
Từ sau vụ cãi nhau ở tiệc đính hôn, tôi đã chiến tranh lạnh với anh trai một thời gian dài.
Chính xác là tôi tự chiến tranh lạnh. Âm thầm dùng ánh mắt đạo đức để chỉ trích anh.
Trước mặt ba mẹ thì tôi vẫn cư xử bình thường. Chỉ có chị gái – người đi công tác mới về – là nhận ra sự khác lạ.
Sau một hồi bị chị truy hỏi, tôi đành khai hết chuyện về anh trai.
Chuyện này không còn là tình sử lăng nhăng tầm thường. Mà là một quả bom ngầm có thể ảnh hưởng đến cả gia tộc.
Chị nghe xong, khuôn mặt xinh đẹp đầy khí chất kia lập tức lạnh băng.
Tối hôm đó, tôi nghe thấy trong phòng anh vang lên tiếng la thảm thiết.
Chị tôi từ nhỏ đã học võ, thường xuyên lấy anh tôi ra làm bao cát tập luyện.
Tôi đứng ngoài nghe cũng rợn hết cả người.
Còn ba mẹ dưới lầu thì vẫn bình thản uống trà, xem TV. Cuộc sống yên bình.
Tối đến. Tôi cảm thấy áy náy và lo lắng nên lặng lẽ đi tới cửa phòng anh.
Nhỏ giọng hỏi: “Anh, anh ổn không?”
Anh trai tôi mở cửa với khoé môi bầm tím. Nhưng không giận dữ gì.
Chỉ lười biếng trả lời: “Còn sống.”
Anh nhìn tôi cúi đầu rũ rượi, thở dài: “Là anh sai, bị đánh cũng đáng.”
Anh kể cho tôi nghe, anh và Tô Vũ đã quen nhau từ thời cấp ba. Yêu rồi chia tay, rồi lại quay về, kéo dài suốt mấy năm.