Chương 3 - Ngược Đường Đến Tự Do

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Cô ấy ấn xuống phần bụng dưới bên phải của Giang Tri An.

“Chỗ này đau không?”

Giang Tri An lập tức nhíu mày, mắt đỏ hoe.

“Đau.”

Tề Tâm cười nhạt, “Đau ruột thừa mà cũng la hét như suy thận hả?”

Sắc mặt Giang Tri An đông cứng lại, Tề Tâm lập tức yêu cầu siêu âm.

Bị Cố Giang Niên nhìn chằm chằm, cô ta không dám phản đối, chỉ có điều sắc mặt trắng bệch.

Sau khi có kết quả, Tề Tâm lạnh giọng châm chọc.

“Thật kỳ diệu, hai quả thận của cô còn khỏe hơn người bình thường. Vậy mà cứ kêu đau đòi người ta hiến thận?”

Nghe vậy, Cố Giang Niên lập tức nhìn về phía Giang Tri An.

“Là sao vậy?”

Giang Tri An giấu đi hoảng loạn trong mắt, rưng rưng phản bác.

“Bác sĩ Tề, chị không thể vì là bạn chị ấy mà bênh vực vô lý, nói sai tình trạng bệnh của tôi được.”

Tề Tâm gật đầu, “Cô không tin tôi cũng không sao. Tôi sẽ gọi cho thầy tôi – một bậc thầy trong giới y học – đến kiểm tra cho cô.”

“Để xem là tôi nói bừa, hay thật sự thận của cô hoàn toàn không sao, đang vu oan cho Giang Đường.”

Dứt lời, cô ấy giả vờ rút điện thoại.

Giang Tri An hoàn toàn hoảng loạn, khóc nức nở kéo lấy tay áo Cố Giang Niên.

“Anh Giang Niên, sao lại nói em vu oan chị? Em chưa từng ép chị ấy hiến thận. Nếu kết quả thật như lời chị ta nói, thì chắc là bác sĩ lấy nhầm hồ sơ xét nghiệm.”

“Em hoàn toàn không biết, với lại em vừa gặp tai nạn, cơ thể em đau thật mà, không phân biệt được là đau thận hay đau gì khác, đó chẳng phải chuyện rất bình thường sao?”

Sắc mặt Cố Giang Niên từ nghi ngờ chuyển thành bối rối, rồi thành xót xa đầy mắt.

Anh ta lập tức kéo cô ta ra sau lưng mình, quay sang mắng Tề Tâm.

“Tri An không biết bác sĩ lấy nhầm kết quả, cô ấy cũng là người bị hại. Nếu thận không sao thì thôi không cần làm phẫu thuật nữa.”

Tiếng máy móc lạnh lùng vang lên trong đầu tôi.

“Chúc mừng ký chủ, đã thay đổi thành công tình tiết ‘bị ép hiến thận’.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng ngay giây sau, Cố Giang Niên đổi giọng.

“Nhưng chuyện tai nạn vẫn chưa được giải quyết. Nếu không phải cô ghen ghét nên cố tình gây tai nạn, thì Tri An sao lại phải chịu khổ thế này? Cô dựa vào cái gì mà cứ mạnh miệng?”

Nguyên tác cũng vậy, nữ phụ chỉ cần vài câu là dắt mũi nam chính đi vòng vòng.

Cô ta ăn uống bậy bạ bị dị ứng, vu cho nước trái cây nữ chính đưa có chất gây dị ứng, hắn tin.

Cô ta làm mất quà nam chính tặng, vu cho nữ chính cố tình vứt đi, hắn cũng tin.

Chỉ cần cô ta rơi một giọt nước mắt, nam chính lập tức mắng chửi nữ chính.

Hắn luôn miệng nói yêu cô ấy, nhưng chưa từng nghe lời cô giải thích.

Bây giờ cũng vậy, dù sự thật ngay trước mắt, hắn vẫn giả vờ không thấy.

Tôi không nhịn được nữa, bật ra một tràng chửi thẳng mặt.

“Cố Giang Niên, cô ta khóc vài tiếng là anh tin, anh là đồ ngu à? Bác sĩ chính mà siêu âm còn không nhìn ra bệnh thì được làm trưởng khoa kiểu gì?”

“Rõ ràng là Giang Tri An mua chuộc bác sĩ, làm giả bệnh án, rồi anh ép tôi hiến thận!”

“Nếu không nhờ Tề Tâm lật tẩy sự thật, nếu anh thực sự lấy mẹ tôi ra uy hiếp, giờ này tôi đã nằm trên bàn mổ rồi!”

“Đi điều tra bác sĩ đi, tra luôn kẻ gây tai nạn, là biết ai nói thật ai nói dối ngay. Nhưng anh thì sao? Anh thà tin một kẻ lươn lẹo đầy miệng dối trá, cũng không chịu tin tôi?”

“Anh yêu cô ta đến vậy thì cưới cô ta đi, cưới tôi làm gì?!”

Cố Giang Niên khựng lại, môi mím chặt.

Tề Tâm tròn mắt nhìn tôi, rồi cũng nhịn không được mà mắng theo.

“Đúng vậy! Đường Đường của tôi bình thường còn đi cứu mấy con mèo hoang, hiền lành tử tế. Anh thì đổ cho cô ấy tội giết người, thậm chí muốn moi thận cô ấy để đền tội?”

“Cố Giang Niên, nếu sự thật không phải như anh nghĩ, anh định làm gì để chuộc lỗi?”

Giang Tri An lập tức khóc như hoa lê dính mưa.

“Chị muốn vu oan thế nào cũng được. Dù sao chị cũng được bố xem là người thừa kế, được đính hôn với anh Giang Niên. Còn em, chẳng ai quan tâm cả.”

Tôi thấy Cố Giang Niên lại động lòng trắc ẩn, một cơn chán ghét dâng lên.

Được thôi, hắn đã mềm lòng, không muốn điều tra,

vậy tôi sẽ mang sự thật đến trước mặt hắn!

Tôi nhặt điện thoại rời khỏi phòng bệnh, Tề Tâm giơ ngón cái.

“Ghê ghê luôn Đường Đường, vừa rồi miệng mày như súng liên thanh, đến tao còn đơ. Trước đây mày có biết mắng ai đâu.”

Tôi nhận lời khen không chút ngại ngùng, cười hỏi:

“Mày biết chỗ nào có máy in không?”

“Tao muốn in… đơn ly hôn.”

Tề Tâm càng sốc hơn, nhưng vẫn dẫn tôi đến văn phòng.

Cô ấy còn bận nên đi luôn.

Tôi vừa in xong đơn ly hôn, cửa văn phòng đã bị đá mạnh mở tung.

Cố Giang Niên mặt mày khó coi, trừng mắt nhìn tôi:

“Giang Đường, tôi đúng là đánh giá thấp sự độc ác của cô. Chuyện hiến thận chỉ là hiểu lầm, cô lại thuê thủy quân tung tin Tri An giả bệnh?”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)