Chương 16 - Ngủ ngon, Giai Nhạn
Đột nhiên anh hét lên: “Chế/t rồi!”
Tôi bị giật mình, vội hỏi anh ấy làm sao.
Anh ta vỗ ngực dậm chân, vô cùng hối hận nói: “Anh quên nhắc em mang theo tài liệu học tập!”
Tôi: “……”
Cảm ơn anh đã quên nhắc tôi.
Trên tàu, tôi đương trằn trọc khó ngủ thì đột nhiên cảm thấy có vật gì rơi bên tai.
Tôi mở mắt ra nhìn, thấy nó là một bộ tóc giả!
À, cái này...
Tôi cầm bộ tóc giả xuống giường, thấy chú ở giường giữa đang ngủ say, tiếng ngáy to đến nỗi đau tai nhức óc. Tôi không muốn đánh thức chú ấy nên đành đặt lại bộ tóc giả lên giường chú.
“Hahahahaha!” Sở Nghiễn – người chứng kiến mọi chuyện, ôm bụng cười phá lên.
Chuyện này có gì buồn cười?
Nhưng nhìn anh cười vui vẻ, tôi cũng không nhịn được cười.
Chuyến đi thật ngắn mà cũng thật dài.
Rốt cục, khi tôi ăn xong cốc mì ăn liền thứ ba thì tàu cũng đến ga.
Tôi bắt xe buýt trong huyện vào thị trấn.
Sở Nghiễn hưng phấn nhìn khắp nơi, nào hoa nào cỏ nào cây, cái gì cũng mới lạ đối với anh.
Nhà tôi là nhà nông thôn tự xây, nhưng Sở Nghiễn lại nói đó là căn biệt thự nhỏ.
Vì mẹ tôi làm việc trong huyện, tan làm muộn nên phải đến ngày mai bà mới về được.
Bà ấy gọi điện cho tôi, nói trong tủ lạnh có đồ ăn, tôi có thể hâm nóng lên rồi ăn.
Tôi mở tủ ra xem thử, oaa, là gà hầm!
Tôi nói với đầu bên kia điện thoại: “Mẹ, con để lại cho mẹ nửa bát.”
“Không cần để lại. Dù sao cũng không tốn tiền mua gà.” Bà nói.
“Hả? Tại sao mua gà lại không tốn tiền?”
“Mẹ không mua. Nó là con gà con ngày trước con nuôi đấy. Hôm trước nó không may đâm trúng lưỡi dao.”
“...”
Bé gà đáng yêu của tôi huhu!
Mũi tôi chua xót, nước mắt lưng tròng ăn hết hai bát lớn.
Ăn cơm xong, Sở Nghiễn nói với tôi: “Vì em không mang theo tài liệu học tập nên em có thể học thuộc lòng những bài thơ để nâng cao trình độ văn hóa của mình.”
Ôi trời ơi, anh có thể đừng yêu học tập thế được không?
Tôi nói: “Anh có thể ngừng nghĩ đến việc học suốt cả ngày được không? Thay vào đó thì hãy nghĩ đến em này.”
“Nhưng em đang ở ngay trước mặt anh mà?”
“Ở trước mắt cũng có thể nghĩ mà.”
Anh gãi đầu: “Được rồi, vậy anh nghĩ đến giờ em phải học rồi.”
“...”
Rốt cuộc, tôi vẫn không thể đánh bại anh ấy. Chúng tôi cùng nhau ra đồng với tập thơ trong tay.
Tôi với anh ngồi cạnh nhau trên bờ ruộng, anh nhìn quyển sách được đặt dưới đất:
“Xuân giang triều thủy liên hải bình,
Hải thượng minh nguyệt cộng triều sinh…”
(*) Hai câu thơ trên trích từ bài thơ “Xuân giang hoa nguyệt dạ” của Trương Nhược Hư.
Tôi đọc theo anh ấy như một học sinh tiểu học.
“Sơn hữu mộc hề, sơn hữu chi. Tâm duyệt quân hề, quân bất tri.”
(*) : Trên núi có cây, cây có cành. Trong lòng có người, người nào hay.
“Sơn hữu mộc hề, mộc hữu chi. Tâm duyệt quân hề, quân… tri đạo.”
“Không phải, Giai Nhạn. Là “quân bất tri”.”
“Không, anh có biết.”
“Không, em nhìn này.” Anh để tôi nhìn nguyên văn bài thơ.
“Em biết. Ý em là, chuyện em thích anh, anh có biết.”
Anh sững sờ một lúc rồi lại tỏ ra ngượng ngùng.
Tôi ngả lưng nằm xuống bên bờ ruộng, gối đầu lên tay, nhìn bầu trời cao.
Anh ấy cũng nằm cạnh tôi, chúng tôi không hẹn mà quay đầu nhìn nhau.
Anh nhìn chằm chằm tôi hồi lâu, đôi mắt sáng lấp lánh: “Giai Nhạn, cuối cùng anh cũng hiểu ý em khi em nói rằng một người có thể nhớ ai đó ngay cả khi người đó đang ở trước mặt họ.”
Hơi thở của tôi như ngừng lại, lần này đến lượt tôi đỏ mặt...
“Để tránh việc em lại tự biên soạn thơ cổ thì lần này em phải cầm sách đọc.” Anh nói.
Tôi “ò” một tiếng, ngoan ngoãn cầm cuốn sách lên đọc:
“Thú cổ đoạn nhân hành,
Thu biên nhất nhạn thanh.
Lộ tòng kim dạ bạch,
Nguyệt thị cố hương minh…”
(*) Đoạn thơ được trích từ “Nguyệt dạ ức xá đệ” của Đỗ Phủ.
Tôi lật sang trang tiếp theo:
“Vãn nhật hàn nha nhất phiến sầu,
Liễu đường tân lục khước ôn nhu.
Nhược giao nhãn để vô ly hận,
Bất tín nhân gian hữu bạch đầu.”
(*) Bốn câu thơ là đoạn đầu của bài “Giá cô thiên – Đại nhân phú kỳ 2”
“Vãn nhật hàn nha nhất phiến sầu,
Liễu đường tân lục khước ôn nhu.
Nhược giao nhãn để vô ly hận,
Bất tín nhân gian hữu bạch đầu…”