Chương 12 - Ngủ ngon, Giai Nhạn

7.

 

Anh không ngờ tới tôi sẽ tỏ tình với mình nên trên đường về, anh ấy chỉ lặng im theo sau tôi.

 

Tôi quay người lại, vừa hay anh cũng đang nhìn tôi, bốn mắt giao nhau, mặt anh ấy đỏ bừng, bối rối đến mức không biết phải đặt tay chân ở đâu.

 

Không ngờ lúc xấu hổ, ma cũng đỏ mặt nha...

 

Tôi thấy buồn cười, quay người tiếp tục đi về trước.

 

Dù anh ấy im lặng nhưng không cần nhìn tôi cũng biết anh ấy đang đi theo tôi.

 

Sở Nghiễn – con ma lắm lời – ít khi nín lặng được một đêm không nói chuyện. Đến tận buổi sáng hôm sau, khi tôi thức dậy vẫn thấy anh ấy không có chủ định bắt chuyện với tôi.

 

Tôi lặng lẽ vệ sinh cá nhân, cuối cùng nói với anh: “Anh có muốn cùng em đi trả lại máy quay cho cô Dung không?”

 

Anh ấy có vẻ rất vui vẻ vì cuối cùng thế bế tắc đã được phá vỡ. Anh nghiêm túc gật đầu: “Muốn.”

 

Dù đang là mùa thu, lá cây ngô đồng trong khuôn viên trường đã dần chuyển sang màu vàng nhưng thời tiết vẫn rất ấm áp.

 

Chúng tôi đi trên con đường đến Học viện Mỹ thuật, cảm nhận làn gió nhẹ thoảng qua.

 

Chúng tôi đến quá sớm, lớp học vẫn chưa bắt đầu nên tôi quyết định đợi cô Dung ở cổng trường.

 

Sở Nghiễn bay tới bên một cây quế ở phía xa, ngẩng đầu ngắm hoa hồi lâu, sau đó nhắm mắt lại tưởng tượng ra hương thơm của hoa.

 

Dần dần, bắt đầu có sinh viên tới trường, chẳng bao lâu sau cô Dung cũng đến.

 

Tôi vội vàng chạy tới đưa chiếc máy quay đã sửa xong cho cô ấy.

 

Trước khi rời đi, tôi theo thói quen gọi: “Sở Nghiễn, đi thôi!”

 

Anh ấy nhanh chóng chạy tới, rời đi cùng tôi.

 

Chỉ trong chốc lát, tôi đột nhiên cảm thấy có ai đó nắm lấy vai mình. Tôi quay đầu lại nhìn, thì ra là cô Dung.

 

Chắc là cô vội chạy tới, thở hổn hển: “Bạn học An Giai Nhạn, cô vừa nghe thấy em gọi… Sở Nghiễn?”

 

Tôi vội vàng lắc đầu phủ nhận: “Sở Nghiễn gì cơ ạ? Em không biết.”

 

“Nhưng vừa rồi rõ ràng cô nghe được em gọi tên cậu ấy, không thể nào sai được!”

 

“Cô ơi, em không quen người tên Sở Nghiễn mà cô nhắc tới, vừa rồi có lẽ là cô nghe nhầm rồi.”

 

Cô ngồi sụp xuống, cười buồn: “Đúng vậy, sao cậu ấy còn có thể ở đây cơ chứ? Thậm chí một lời xin lỗi cô cũng không nói được. Cho dù cậu ấy thực sự ở đây, chắc chắn cậu ấy cũng sẽ không muốn nhìn thấy cô.”

 

Xin lỗi? Cô giáo nói vậy là có ý gì?

 

Chẳng lẽ cô từng làm gì tổn thương Sở Nghiễn? !

 

Tôi sửng sốt nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh: “Cô ơi, cô xin lỗi gì thế ạ?”

 

“Không có gì.” Cô nói, quay lưng rời đi. Bóng dáng ấy trông rất cô đơn.

 

Tôi tò mò hỏi Sở Nghiễn, có phải cô Dung từng làm chuyện gì có lỗi với anh ấy không.

 

Anh cũng không hiểu đầu cua tai nheo gì, bối rối gãi gãi đầu: “Chuyện gì? Anh cũng không biết.”

 

Tôi thật sự không hiểu, rõ ràng anh này có IQ cao ngất ngưởng mà sao lại thường xuyên trông như mấy thằng EQ thấp thế không biết.

 

Vì sau đó tôi có hai tiết thể dục nên tôi đã quay lại phòng ký túc để thay quần áo thể thao.

 

Khi tới sân trường, tôi thấy Sở Nghiễn đang nhìn một nhóm nam sinh chơi bóng rổ với ánh mắt khao khát.

 

Anh ấy cao, đường cong cơ bắp cân đối, chắc hẳn khi còn sống anh ấy rất thích chơi bóng rổ nhỉ?

 

Chẳng mấy chốc lớp học đã bắt đầu. Tín chỉ môn thể chất dành cho tân sinh viên chúng tôi là thể dục nhịp điệu.

 

Đối với tôi, thể dục nhịp điệu cũng giống như khiêu vũ vậy, mà từ nhỏ tôi đã thấy khiêu vũ rất khó nên thể dục nhịp điệu cũng chậm chạp không học được.

 

Điều này dẫn đến một cảnh như thế này: mọi người đều tự do hoạt động, còn tôi thì đang học thể dục nhịp điệu với âm nhạc chói tai, thu hút sự chú ý của mọi người trong sân.

 

Xấu hổ chế/t mất…

 

Cũng may không có ai nhìn thấy Sở Nghiễn đang nhảy múa cổ vũ cho tôi. Nếu không thì tôi thật sự muốn tìm một cái khe đất mà chui vào!

 

Theo nhịp điệu, tôi quay người lại thì chợt cảm thấy có vật gì đó va vào mình. Mũi tôi đau nhức, sau đó tôi nghe thấy tiếng bóng rổ đập xuống đất.

 

“Xin lỗi, bạn học!” Nam sinh chơi bóng rổ liên tục xin lỗi tôi.