Chương 1 - Ngọt Ngào Từ Hai Người
Năm thứ ba tôi thầm yêu Thịnh Tuấn, lại bị em trai anh ấy để ý.
Thế là cậu thiếu gia luôn nổi loạn ấy nhuộm tóc đen.
Bỏ chơi xe, cũng ngừng mấy trò thể thao mạo hiểm.
Chỉ là ngày nào cũng theo sau lưng tôi, ngọt ngào gọi một tiếng “chị ơi”.
Ai nhìn vào cũng thấy cậu ấy thích tôi.
Thịnh Tuấn cũng vậy.
Vì thế anh đưa tôi một tấm thẻ:
“Em ấy có chí tiến thủ là chuyện tốt, em dỗ dành em ấy một chút đi.”
Khoảnh khắc ấy, tôi thấy thật vô vị.
Sau này, Thịnh Tuấn say rượu, làm nũng với tôi rằng đau dạ dày.
Nhưng lại nghe thấy âm thanh ướt át dính nhớp.
Anh chất vấn tôi đang ở cùng ai.
Tôi thở gấp, khẽ cười.
“Đang dỗ em trai anh đó.”
1
Hôm nay là lần thứ ba Thịnh Huyền mang tài liệu đến tìm tôi.
Tôi cúi mắt, cố tránh chạm vào ánh nhìn nóng rực của cậu ấy.
Giữ đúng tác phong chuyên nghiệp, tôi kiên nhẫn giảng giải từng chút một.
Đến khi nói xong, trong tay lại được đưa cho một ly nước đường nâu ấm vừa phải.
Thịnh Huyền cười ngọt ngào, chiếc răng khểnh hơi lộ ra vẻ nghịch ngợm.
“Chị ơi, khát nước rồi phải không?”
Ánh mắt trêu chọc của đồng nghiệp xung quanh đổ dồn về phía chúng tôi.
Mặt tôi hơi nóng lên, trong lòng có chút xao động.
Không biết cậu ấy làm sao mà biết tôi đang đến kỳ.
Tôi cười đùa với cậu:
“Chu đáo thế, vậy mấy điều chị giảng có hiểu hết không?”
Thịnh Huyền nhướng mày, dáng vẻ tự tin và ung dung.
Cậu chống tay lên bàn, nghiêng người ôm tôi vào lòng.
Ngực cậu áp hờ vào thành ghế, giữ một khoảng cách vừa phải.
Không biết cậu ấy xịt loại nước hoa gì, mà hương thơm ấy như ánh mặt trời, ấm áp bao quanh tôi.
Tôi hơi mất tập trung, đến khi cậu ấy đắc ý lên tiếng:
“Xong rồi, lợi hại không?”
Tôi mới bừng tỉnh.
Giả vờ bình tĩnh kiểm tra lại một lượt, quả nhiên tất cả đều đúng.
Thịnh Huyền nhìn tôi đầy mong đợi, chờ lời khen.
Tôi lảng tránh ánh mắt cậu ta, gượng gạo đáp:
“Học nhanh đấy.”
Chờ đến khi Thịnh Huyền rời đi với ánh mắt có phần thất vọng, cô bạn thân Lily của tôi liền không nhịn được chạy đến:
“Này, chị Giang Hảo à, chị thật sự không nhận ra là cậu ấy thích chị sao?”
“Em thấy chị bây giờ sự nghiệp cũng ổn rồi, cũng nên chia bớt tâm trí cho chuyện tình cảm đi chứ?”
“Em thấy Thịnh Huyền không tệ đâu, kiểu sói con cực phẩm ấy, ngoan ngoãn dưới giường mà hoang dã trên giường.”
“Lần đầu gặp cậu ta, trên môi, trên mày cái gì cũng đeo, đinh tai còn nhiều hơn cả nốt ruồi trên mặt em. Vì chị đấy, ba tháng nay cậu ta ngoan ngoãn làm một đứa trẻ tốt rồi.”
Thấy tôi hơi ngẩn người, cô ấy tức giận thay tôi, nghiêm giọng nói tiếp:
“Hơn nữa, em nghe nói cậu ta rất giữ mình, lại là em trai của sếp, không bị áp lực gì, tiền tín thác mỗi tháng mấy triệu, vừa thông minh lại lãng mạn.”
Cô ấy lải nhải rất nhiều điều.
Tôi biết cô ấy muốn tốt cho tôi.
Nhưng điều cô ấy không biết, là tôi không chấp nhận Thịnh Huyền…
Không phải vì cậu ấy không đủ tốt, mà vì trong lòng tôi, đã có một người khác.
2
Như thường lệ, sau khi mang cà phê đến cho Thịnh Tuấn, tôi vừa định lui ra thì bị anh gọi lại.
Tôi nhanh chóng rà soát một lượt trong đầu,
Xác nhận kỹ càng rằng không có việc gì cần phải trao đổi riêng với tôi, lúc ấy mới dám nhen lên chút mong đợi.
Không phải công việc… vậy thì là chuyện gì?
Thịnh Tuấn ngước mắt nhìn tôi:
“Hôm nay Thịnh Huyền lại làm phiền em à?”
Thì ra là muốn hỏi tình hình gần đây của em trai mình.
Tôi kìm lại nỗi thất vọng trong lòng, nghiêm túc báo cáo:
“Không ạ, cậu ấy chỉ hỏi em vài câu thôi.”
Không ngờ Thịnh Tuấn khẽ cười khẩy một tiếng:
“Vào làm ba tháng rồi mà vẫn còn hỏi mãi không hết chuyện, vậy cái bằng Đế Quốc Lý Công kia coi như uổng phí rồi.”
Dĩ nhiên, Thịnh Huyền không hề ngốc như vậy.
Ngược lại, cậu ấy rất thông minh, lại ngọt ngào và chu đáo.
Mỗi lần hỏi tôi vấn đề gì, đều chọn đúng lúc tôi đang xuống tinh thần nhất.
Những câu hỏi đơn giản ấy, không chỉ không tính là lười biếng trong giờ làm,
Mà còn giúp tôi thoát khỏi khối công việc nặng nề, tranh thủ thở ra một hơi.
Huống hồ gì, cậu ấy luôn chu đáo mang đồ ăn thức uống cho tôi,
Khiến tinh thần tôi dạo này cũng khá hơn rất nhiều.
Nhưng ai nhìn vào cũng biết, cậu ấy đang theo đuổi tôi.
Tôi lảng tránh ánh mắt, không muốn tiếp tục câu chuyện này với Thịnh Tuấn.
Bị em trai của người mình thầm yêu để ý, thật ra chẳng phải là chuyện gì khiến người ta vui vẻ.
Nhưng Thịnh Tuấn hiển nhiên không nghĩ vậy, giọng điệu trầm chậm:
“Nó bẩm sinh thiếu hụt cảm xúc và cảm giác đau, vì thế rất thích theo đuổi kích thích. Lúc ở nước ngoài thường chơi các môn thể thao mạo hiểm, đua xe, nhảy dù, nhiều lần phải vào phòng hồi sức cấp cứu.
Ba mẹ và cả anh – người làm anh trai như anh – đều rất lo cho nó.”
3
Thịnh Tuấn vốn là người ít nói.
Nhưng hôm nay, nghe anh nói nhiều như vậy, tôi lại chẳng thấy vui chút nào.
Khi mới bắt đầu làm thư ký cho anh, có rất nhiều người khen tôi lanh lợi, không cần nói rõ cũng hiểu được ý.
Còn bây giờ, tôi lại ước gì mình ngu ngốc một chút.
Có như vậy, trái tim tôi đã không chìm hẳn xuống đáy, thậm chí không đến mức phải cố gắng kìm nén cảm xúc muốn bật khóc.
Tôi chỉ có thể vụng về để lại một câu:
“Xin lỗi, em còn việc gấp chưa xử lý xong, nếu anh muốn tâm sự, có thể tìm người khác.”
Tôi xoay người, muốn lùi bước trong chật vật.
Nhưng lại bị một câu nói của Thịnh Tuấn đóng đinh tại chỗ:
“Anh muốn nhờ em một việc, với tư cách là bạn, Giang Hảo.”
Không phải là “thư ký Giang”, mà là “Giang Hảo”.
Là Giang Hảo đã cùng anh bước từ thời học sinh đến chốn công sở.
Giống như ngày trước, anh gạt bỏ mọi áp lực để vào làm ở công ty.
Mọi người xung quanh chỉ gọi anh là “Tiểu tổng Thịnh”, với ánh mắt khinh thường và coi thường.
Họ đem toàn bộ thành tựu của anh quy hết về công lao của cha Thịnh, còn anh thì gọi tôi là:
“Giang Hảo, ai cũng bắt nạt anh… Em có thể ở bên anh một chút không?”
Thế nhưng, tôi thà rằng anh đừng chơi lá bài cảm xúc ấy với tôi.
Anh không nên giẫm đạp lên tình yêu của tôi như vậy.
Lại càng không nên dễ dàng đẩy tôi cho người khác.
Có lẽ là vì thất vọng đến tột cùng, ngược lại tôi lại có thể bình tĩnh trở lại.
Bình thản, như một cấp dưới biết điều và cam chịu.
“Ngài Thịnh, anh nói đi.”
Thịnh Tuấn hơi cau mày, có vẻ không hài lòng với cách xưng hô này.
Nhưng anh nhanh chóng thu lại cảm xúc.
Làm ở vị trí cao nhiều năm như vậy, anh đã quen với việc không để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến quyết định.
Anh đưa tôi một tấm thẻ:
“Thịnh Huyền rất hiếm khi có chí tiến thủ như vậy… Giang Hảo, em có thể dỗ cậu ấy giúp anh không? Đây là thù lao.”
Anh còn định nói thêm:
“Không cần thực sự chấp nhận lời tỏ tình của nó, em chỉ cần giữ cậu ấy trong tầm với là…”
“Được.”
Anh còn chưa nói hết, tôi đã lạnh nhạt ngắt lời.
Tôi cố tình lờ đi vẻ kinh ngạc trong mắt Thịnh Tuấn.
Quyết đoán, hệt như ngày trước tôi từng đồng ý với anh khi còn học chung.
4
Suốt cả buổi chiều sau giờ làm, tôi đều uể oải, không có tinh thần.
Khi Thịnh Huyền chặn tôi lại, tôi thậm chí còn thấy hơi bực.
Giọng nói thốt ra cũng chẳng mấy dễ chịu:
“Cậu không có việc gì khác để làm à?”
Thịnh Huyền mặt dày, chẳng hề bị câu nói ấy làm tổn thương chút nào:
“Có chứ, ví dụ như bây giờ tôi muốn đi ngắm biển. Chị đi không?”
Nghe thật chẳng đâu vào đâu.
Cơn giận trong tôi va phải một tấm đệm mềm, cũng vì thế mà nguôi đi đôi chút.
Tôi không nhịn được, hỏi lại lý do.
Thịnh Huyền nhướng mày, đáp ngược lại:
“Chị không nói cho tôi biết vì sao tâm trạng chị tệ, thì sao tôi phải nói cho chị lý do tôi muốn đi ngắm biển?”
Tôi đảo mắt:
“Ồ, vậy tôi cũng chẳng có lý do gì để đi cùng cậu.”
Nói ra thì lạ, tôi luôn có thể thoải mái làm chính mình trước mặt Thịnh Huyền.
Có lẽ là vì sức mạnh của việc “không thích” quá lớn.
Cũng chính nhờ thế mà người Thịnh Huyền thích lại là con người chân thật nhất của tôi.
Một hồi đối mắt căng thẳng.
Cuối cùng Thịnh Huyền là người đầu hàng, giơ tay làm dấu chịu thua:
“Sợ chị thật rồi. Vậy chị cười một cái, tôi sẽ nói.”
Ánh mắt cậu ấy đầy cưng chiều.
Thịnh Huyền thực sự rất đẹp trai, như kiểu thanh mai trúc mã ngổ ngáo, quyến rũ trong tưởng tượng của mọi cô gái.
Làm tôi hơi nóng mặt, cố tình gượng cười một cách hờ hững:
“Nói không? Không nói tôi đi đây.”
Dứt lời tôi giả vờ xoay người bước đi.
Quả nhiên chưa kịp đi được mấy bước, cổ tay đã bị kéo lại.
Thịnh Huyền cất giọng đầy tự nhiên:
“Ngắm biển thì cần gì lý do? Muốn đi là đi thôi.”