Chương 4 - Ngọn Lửa Chết Chóc
7
Tôi theo ánh mắt cô ta nhìn xuống.
Bàn tay đang cầm chiếc mũ len của tôi chợt siết lại, như bị sét đánh ngang đầu.
Đây là chiếc mũ Phó Trầm Chu tặng tôi vào Tết năm ngoái. Anh ta còn bảo đã nhờ Chu Vân Nhi góp ý thiết kế để đỡ làm khó cô ấy.
Vì tôi bị mù màu đỏ–xanh nên luôn nghĩ chiếc mũ này là màu đỏ may mắn ngày Tết.
Đây cũng là món quà đầu tiên anh ta tặng tôi.
Tôi đã vui đến mức đội nó suốt cả mùa đông.
Ngày trước đồng nghiệp từng ám chỉ màu sắc hơi “đặc biệt”, nhưng tôi không để tâm.
Giờ mới biết — thì ra nó là màu xanh lá.
Màu của sự phản bội.
Một luồng khí nóng xộc thẳng lên đầu tôi.
Tôi siết chặt chiếc mũ, lao thẳng ra ngoài, đối chất với Phó Trầm Chu — lúc đó đang dọn hộp thuốc.
Ban đầu anh ta còn giữ bộ mặt lạnh nhạt, nhưng khi thấy chiếc mũ xanh trong tay tôi, sắc mặt lập tức đổi khác.
Tôi hỏi, giọng khản đục:
“Phó Trầm Chu, cái này… màu gì?”
Anh ta mím môi.
Tôi biết — đó là dấu hiệu anh ta chột dạ.
Nhưng ngay sau đó, anh ta lại bày ra vẻ đắc thắng, thản nhiên nói:
“Lâm Dĩ Đường, em thôi bới móc quá khứ được không? Màu xanh lá mạ tượng trưng cho sự tái sinh, ngoài ra chẳng có ý nghĩa đặc biệt nào cả. Đơn giản là thời trang. Em đừng bảo thủ vậy chứ?”
Tôi bỗng phá lên cười.
Cười đến nỗi nước mắt rơi từ khóe mắt lúc nào không hay.
Tôi đúng là… ngu ngốc thật.
“Phó Trầm Chu, cái mũ nhiều ý nghĩa thế, sao anh không tặng cho Chu Vân Nhi một cái?”
Chu Vân Nhi giả vờ che miệng ngạc nhiên:
“Xin lỗi anh Trầm Chu, em không biết chị Đường Đường lại không phân biệt được màu của chiếc mũ. Nếu không thì… để em đội cũng được, bị người ta cười cũng chẳng sao…”
Phó Trầm Chu lập tức sa sầm mặt, giật lấy chiếc mũ rồi ném thẳng vào thùng rác:
“Thôi đủ rồi, chỉ là cái mũ thôi, có gì mà ầm ĩ? Lâm Dĩ Đường, không thích thì vứt đi mua cái khác là được! Nhà anh đâu thiếu tiền mấy cái đó!”
Anh ta định dùng vài câu qua loa để dập tắt mọi chuyện.
Nhưng tôi đã hoàn toàn cạn kiệt sức lực. Tôi kéo vali hành lý vừa thu dọn xong, định đi thẳng ra cửa.
Phó Trầm Chu sững người, vừa giận vừa lo:
“Vừa rồi em vào phòng là để thu dọn hành lý à? Tính bỏ nhà đi?”
Anh ta vội kéo tay cầm vali lại, nhìn tôi chằm chằm:
“Em bị mù màu đỏ xanh không phân biệt được đèn giao thông, không sợ tai nạn à? Hơn nữa em đâu có bằng lái, nửa đêm thế này bắt xe ở đâu? Em quên rồi à? Tháng trước mưa lớn không bắt được xe, còn là anh đưa em đi gặp khách đấy!”
“Là em luôn dựa dẫm vào anh, chứ không phải anh cần em! Giỏi thì biến đi, để xem em chết ngoài đường thì ai thèm quan tâm!”
Tôi nhìn rõ rành rành sự khinh miệt và kiêu ngạo trên mặt anh ta, tim đau như bị bóp chặt.
Tôi thấy mình thật đáng thương.
Người từng hứa sẽ làm đôi mắt của tôi, dắt tôi qua đường, đưa đón đi làm — nói rằng tất cả đều là ngọt ngào, là hạnh phúc.
Vậy mà anh ta thay đổi từ khi nào?
Tôi hỏi anh trái cây nào tươi ngon, anh không còn nhẹ nhàng trả lời, chỉ lạnh lùng nói “không nhìn được thì đừng mua”.
Qua đường thì ghét tôi quay ngang quay ngửa, đẩy tôi một cái suýt bị xe tông.
Tháng trước, trời mưa lớn, tôi vội về nhà lấy USB cho anh nhưng không bắt được xe, đành gọi anh đến đón.
Anh lại mắng tôi phiền phức, kêu tôi đi bộ cho rồi.
Khi tôi đến công ty, ô ướt sũng, cả người như vừa ngâm nước.
Anh ta chẳng hỏi han lấy một câu, chỉ quát vào mặt tôi:
“Lâm Dĩ Đường, anh nhờ em lấy USB mà em về nhà gội đầu? Hợp đồng này để Vân Nhi đi gặp còn hơn!”
Là đồng nghiệp bên cạnh thương tình, nói nhỏ:
“Tổng Phó, tổ trưởng Lâm đi mưa đến đấy ạ.”
Lúc ấy anh ta mới vứt cho tôi cái khăn lông khô để lau người.
Tôi đang lau thì Chu Vân Nhi chậm rãi nói: “Cái đó em dùng để lau giày.”
Giây phút ấy, tôi đứng hình, không biết nên tiếp tục lau hay vứt xuống, toàn thân run lên — không biết vì lạnh, hay vì quá buốt lòng.
Thì ra, khi một người không còn yêu bạn nữa, bạn treo cổ họ cũng nghĩ là bạn đang… đu dây.
Bạn ướt mưa, họ lại cho là bạn mới gội đầu xong.
Nếu không vì mẹ tôi lâm bệnh nặng, ước nguyện cuối cùng là thấy tôi kết hôn, có lẽ lúc đó tôi đã chia tay rồi.
Vậy mà bây giờ, anh ta lại xem chuyện đó như ơn huệ ban phát cho tôi.
Phó Trầm Chu nuốt nước bọt, căng thẳng hỏi:
“Sao em cứ nhìn anh mãi vậy?”
Tôi chỉ khẽ cười:
“Cảm ơn anh đã cho tôi biết, Phó Trầm Chu… trong mắt anh, tôi chỉ là một kẻ vô dụng, sống bám vào anh mới tồn tại nổi. Anh yên tâm, từ nay tôi sẽ không tự hạ thấp mình nữa.”
Tôi đã hoàn toàn hết hy vọng ở anh rồi.
Tôi gỡ mạnh tay anh ta ra, kéo vali bước thẳng ra ngoài.
8
Phía sau, Phó Trầm Chu mặt mày u ám.
Chu Vân Nhi cố tình hét lên:
“Anh Trầm Chu, mau đuổi theo chị ấy đi!”
Phó Trầm Chu siết chặt nắm đấm, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, vẫn cố chấp nói:
“Những gì tôi nói đều là sự thật! Là cô ta kiếm chuyện trước… Hơn nữa bọn tôi sắp kết hôn rồi. Cô ta cứ làm ầm lên, đến lúc mẹ cô ta lại giục cưới, hối hận vẫn là cô ta thôi!”
Bước chân tôi khựng lại — rồi càng bước nhanh hơn.
Phó Trầm Chu, kiếp này tôi sẽ không bao giờ quay đầu lại nữa.
Tôi tìm một khách sạn gần đó để ở tạm. Không lâu sau, phòng nhân sự gọi báo rằng thủ tục nghỉ việc đã hoàn tất. Khi nào có thời gian tôi chỉ cần đến lấy hồ sơ là có thể rời đi.
Vì công ty làm việc theo lịch “tuần lớn – tuần nhỏ”, tôi biết chị ấy đã đặc biệt tăng tốc xử lý cho tôi, thậm chí chủ động ở lại làm việc vào Chủ Nhật để chờ tôi. Tôi cảm ơn chân thành, tiện thể cũng đặt luôn vé máy bay đi New York vào sáng hôm sau.
Hôm sau, tôi mặc đồ đơn giản, thoải mái đến công ty.
Danh sách thăng chức đợt mới đã được dán lên bảng thông báo.
Tôi chỉ liếc sơ qua — vẫn không có tên tôi. Nhưng lại thấy cái tên quá quen thuộc: Chu Vân Nhi, giờ đã là quản lý.
Thì ra đây là cái gọi là “nguyên tắc” mà Phó Trầm Chu luôn miệng nói.
Tôi lần nào cũng đứng đầu về hiệu suất, vẫn mãi là tổ trưởng.
Còn kẻ năng lực lẹt đẹt thì sắp làm phó tổng rồi.
Nếu đã thiên vị đến vậy, sao không dứt khoát tặng luôn cả công ty cho cô ta?
Nhưng có lẽ vì sắp rời đi rồi, lòng tôi cũng bình thản. Không còn tức giận nữa.
Có lẽ… đây chính là trạng thái khi trái tim đã nguội lạnh.
Không biết từ đâu, Phó Trầm Chu xuất hiện, đứng chắn trước bảng thông báo, nhỏ giọng nói:
“Lần sau, anh sẽ cho em thăng chức.”
Tôi dời ánh mắt, lạnh nhạt đáp:
“Tổng Phó, không cần đâu.”
Dù sao… tôi đã nghỉ việc rồi.
Phó Trầm Chu tưởng tôi đang giận dỗi, liếc từ đầu đến chân, cau mày:
“Hôm nay em ăn mặc kiểu gì vậy? Hôm trước anh vừa tăng lương, giờ em lên mặt à? Cẩn thận anh giảm lại đấy. Đến lúc đó, tiền chữa bệnh cho mẹ em lấy đâu ra?”
Vết trống trong lòng tôi lại âm ỉ đau nhói.
Đến giờ phút này… anh ta vẫn dùng mẹ tôi để uy hiếp tôi.
Chu Vân Nhi cũng bước đến, giả vờ khuyên nhủ:
“Chị Dĩ Đường à, làm người đừng tham quá. Chị xin lỗi anh Trầm Chu đi, hứa không xen vào chuyện anh ấy kết giao với ai nữa. Anh ấy nói sẽ xem xét tổ chức hôn lễ để thưởng cho chị đó.”
Phó Trầm Chu cũng dịu giọng:
“Đúng thế, Lâm Dĩ Đường. Chỉ cần em hạ bớt cái tính kiểm soát của mình xuống, anh không ngại quay lại với em đâu. Hôm nay anh có thể đi làm thủ tục ly hôn với Vân Nhi, nếu mẹ em sốt ruột, ba ngày sau là có thể tổ chức đám cưới, tuần trăng mật về rồi ta đi đăng ký kết hôn.”
Nói trơn tru như vậy, chắc hẳn là kết quả của cả một đêm suy tính.
Nhưng Phó Trầm Chu… mẹ tôi đã mất rồi.
Và tôi cũng không còn muốn cưới anh nữa.
Tôi lạnh lùng nói:
“Không cần đâu. Thà phá mười ngôi chùa còn hơn phá một cuộc hôn nhân. Chúc Tổng Phó và quản lý Chu trăm năm hạnh phúc.”
Phó Trầm Chu tức đến mức ngực phập phồng dữ dội.
Đúng lúc đó, chị nhân sự thấy tôi liền vẫy gọi:
“Dĩ Đường, còn đứng đó làm gì? Lại đây nhanh!”
Phó Trầm Chu thấy có người đến, lập tức đẩy tôi ra, giữ khoảng cách như thể tôi là người xa lạ.
Tôi chỉ cảm thấy buồn cười.
Miệng thì bảo muốn cưới tôi, nhưng lại tránh né tôi như thể sợ bị người ta hiểu nhầm.
Phó Trầm Chu siết chặt nắm tay, gằn giọng cố gắng giữ thể diện:
“Lâm Dĩ Đường đi trễ, trừ hết lương tháng này của cô ta cho tôi!”
Chị nhân sự ngạc nhiên:
“Ơ, Tổng Phó? Dĩ Đường nghỉ việc rồi mà, anh quên à?”
Chị ấy thở dài, vỗ nhẹ vai tôi:
“Dĩ Đường, xin chia buồn. Bác gái trên trời chắc chắn sẽ muốn em sớm vượt qua nỗi buồn. Chúc em thuận buồm xuôi gió nơi đất khách quê người.”
Tôi khựng lại, nghẹn lời:
“…Xin chia buồn?”
Hai chữ “chia buồn” cứ quanh quẩn nơi đầu lưỡi Phó Trầm Chu.
Sau đó, anh ta quay sang nhìn tôi đầy nghi ngờ, như đang đợi tôi đưa ra lời giải thích.
Tôi chỉ khẽ đáp:
“Ừ. Vé máy bay là chuyến sắp tới. Tôi đi ngay bây giờ.”