Chương 2 - Ngôi Vị Hậu Cung
Nàng chỉ nhàn nhạt:
“Hoàng hậu nương nương, thần thiếp mọi bề an ổn.”
Ta gật đầu, chuyện trò dăm câu rồi cho nàng lui.
Trong thoáng chốc, ta không bỏ lỡ ánh nhìn ẩn nét thương xót nơi mắt nàng.
Trước khi rời, nàng bỗng quay đầu hỏi:
“Hoàng hậu nương nương, người trong tâm từng có chàng thiếu niên chăng? Nếu chẳng thể cùng thiếu niên ấy kết đôi trọn kiếp, Người thật sự vui ư?”
Nói xong, nàng đưa ta cái nhìn đầy bi ai, chẳng đợi hồi đáp đã quay gót.
Thiếu niên?
Thật nực cười.
Nàng vẫn ngỡ Hoàng thượng còn là chàng trai năm xưa sao?
Bao năm qua trong hậu cung này, biết bao người từng là nhất thời sủng ái, biết bao kẻ chỉ là trò tiêu khiển.
Đã có mấy ai thực sự là “thiếu niên” trong lòng Người?
Ta gạt bỏ mọi suy nghĩ, chỉ khẽ tính toán thời khắc.
Hẳn là đêm nay Hoàng thượng cũng sắp đến.
Từ hôm tuyển tú đến nay, Hoàng thượng và Vân Anh chưa hề gặp lại, đã tròn năm ngày.
Trong năm ngày ấy, không ít cung nhân báo với ta rằng Vân Anh ngày ngày chỉ nhắc đến “thiếu niên” kia, hoàn toàn chẳng để tâm gia quyến lo lắng vì hành vi bất kính của nàng trong buổi tuyển chọn.
Ta sai người tới Vân phủ báo tin, nói với họ rằng Vân Anh vẫn an ổn, chẳng bao lâu sẽ hồi phủ.
Nhìn trước mắt, nàng Vân Anh má hây hây hồng, dáng vẻ tiểu nữ nhu mì, đang dịu dàng gắp món hầu hạ Hoàng thượng – chẳng phải nàng từng nói chỉ coi Người như huynh trưởng thôi ư?
Ta nén tiếng cười thầm, an nhiên dùng bữa.
Dùng xong, Hoàng thượng khẽ hỏi:
“Hoàng hậu, mấy ngày qua khanh cùng Vân Anh chung đụng thế nào?”
Ta mỉm cười, vẫn lời lẽ khéo léo:
“Hoàng thượng, thần thiếp cùng Vân Anh cách cách như gặp đã thân, thật lòng rất mến nàng.”
Đều là chuyện giữ thể diện, ta ứng đáp cũng thật tròn trịa.
Đáp qua lại mấy câu, ta liền khéo đưa ý:
“Hoàng thượng, thần thiếp mong Vân Anh cách cách thường ở cạnh bầu bạn, chi bằng Hoàng thượng thu nàng vào hậu cung chăng?”
Hoàng thượng cười: “Trẫm chính cũng có ý ấy.”
“Thần nữ không nguyện ý.”
Hai lời cùng vang, không khí lập tức rơi vào tịch mịch quái lạ.
May mắn trong điện chỉ có ba người, Hoàng thượng cũng chẳng quá mất mặt.
Vân Anh lại thản nhiên:
“Hoàng thượng, thần nữ chỉ muốn cùng thiếu niên lang một đời một kiếp, một đôi người.”
Nàng nói xong, mắt vẫn kiên định nhìn thẳng Hoàng thượng.
Hoàng thượng đã nhiều lần hạ mình nhường bước, mà nàng vẫn cao ngạo từ chối, sắc diện Người đã cực kỳ khó coi.
Ta liền đứng ra hòa giải:
“Hoàng thượng, thần thiếp thấy Vân Anh cách cách thông tuệ linh lợi, không rõ Hoàng thượng định ban cho nàng vị phận gì?”
Người rốt cuộc vẫn nể tình thanh mai trúc mã, mở miệng:
“Vân Anh cách cách thiên tư xuất chúng, phong làm phi vị.”
Trong lòng ta thoáng kinh ngạc, song vẫn ung dung:
“Thần thiếp xin lập tức tuân chỉ.”
Nào ngờ Vân Anh lại cất giọng:
“Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, thần nữ tự thỉnh làm Đáp Ứng. Thần nữ tin rằng kẻ thật lòng với Hoàng thượng sẽ chẳng màng danh vị.”
Lời ấy khiến cả ta và Hoàng thượng đều chấn động.
Hoặc là nàng muốn chứng minh tấm chân tình, hoặc chỉ để giận dỗi: “Nếu không thể làm Hoàng hậu, thì ta cam ở hàng thấp nhất.”
Theo ta, khả năng sau lại lớn hơn.
Hoàng thượng quả nhiên nổi giận, phất tay áo bỏ đi, chỉ lạnh lùng để lại một câu:
“Vậy cứ theo ý ngươi, Hoàng hậu tự lo liệu.”
Ta lĩnh chỉ, truyền Nội vụ phủ sắp xếp. Đáp Ứng, vốn địa vị thấp, cung phòng phân cho cũng chẳng tốt, y thực càng không thể sánh khi còn ở cung của ta.
Dẫu Nội vụ phủ nể mặt, lén cấp thêm vật phẩm vượt quy, vẫn nghe nàng lẩm bẩm phàn nàn.
Một lần nữa cơm canh chẳng vừa miệng, nàng tựa lưng ghế, ngắm trăng mà rơi lệ:
“Tiểu Hà, ngươi nói lòng người có dễ đổi thay chăng? Rõ ràng thiếu niên lang của ta thuở trước tình thâm nghĩa trọng, nay sao nỡ để ta chịu khổ thế này?”
A hoàn còn định an ủi, nào ngờ nàng lại bảo:
“Thôi, các ngươi là nô tỳ, sao hiểu được thứ tình cảm này.”
Lời nghẹn nơi họng, cung nữ chỉ đành im lặng, để mặc nàng than thân trách phận.
Vị phận kia chẳng phải chính nàng cầu sao? Khi trước còn một mực nói chỉ coi Hoàng thượng như huynh trưởng, giờ lại xưng thiếu niên lang tình thâm – thật buồn cười.
Ta nghe bẩm báo, chỉ cười nhạt, khoát tay cho thị tỳ tiếp tục hầu hạ.
Vân Anh ngốc hơn ta tưởng, nhưng đã là thanh mai của Hoàng thượng, e chẳng bao lâu đôi bên lại hòa thuận.
Quả nhiên mấy ngày sau truyền đến tin Vân Đáp Ứng gặp Hoàng thượng nơi Ngự hoa viên, hai người lại như xưa.
Gió trong hậu cung đổi chiều thật mau.
Hoàng thượng liên tiếp triệu hạnh nàng năm đêm, khiến bao kẻ hâm mộ.
Thế nhưng, dẫu sủng ái, Người vẫn chẳng nâng bậc cho nàng; mỗi lần yết kiến, nàng vẫn phải khom mình trước chúng phi tần.
Nữ tử ngày tuyển tú vốn ghét nàng, nay đã thành Phùng Quý nhân, địa vị trên nàng.
Mỗi lần Vân Anh hành lễ, vẫn giữ dáng cao ngạo, chỉ hơi gật đầu, trái phép tắc.
Đa số phi tần nể nàng là thanh mai của Hoàng thượng nên mắt nhắm mắt mở.
Duy có Lý Quý nhân tính khí cứng cỏi, thẳng thắn quở trách:
“Vân Đáp Ứng, bổn cung là Quý nhân, ngươi hành lễ như thế, e chẳng hợp quy củ.”