Chương 17 - Ngôi Nhà Vàng Giữa Nắng Đỏ

17

Lũ trẻ chăm chú lắng nghe, cô giáo đứng bên cũng cảm kích gật đầu với tôi.

Tiễn đoàn học sinh rời đi, tôi bước vào khu vực sâu nhất của hầm trú ẩn — nơi từng là “bẫy nhiệt tử thần”, giờ đã được cải tạo thành khu giáo dục cảnh báo.

Trên tường là màn hình chiếu lại cảnh gia đình họ Hạo cãi vã trong cơn nắng nóng, không hề có hình ảnh máu me, chỉ có dòng chữ đơn giản:

“Tham lam và phản bội, cuối cùng sẽ phải trả giá.”

“Ôn Kỳ.” Giọng Trương Bằng vang lên sau lưng tôi, “khu ổ chuột ở phía nam có biến.”

Tôi theo anh ta đến phòng điều khiển.

Trên màn hình là hình ảnh khu nghèo thành Nam. Một dáng người gù gập đang lục lọi thùng rác tìm đồ ăn — là Lâm Phụng Anh, em gái Lâm Phụng Kiều, kiếp trước từng giúp chị ta bắt nạt tôi.

“Xử lý không?” Trương Bằng hỏi.

Tôi lắc đầu:

“Cứ để cô ta sống. Sống để chứng kiến mọi thứ.”

Đúng lúc đó, trên màn hình xuất hiện một bóng người quen thuộc: họ Hạo Cường, em họ Hạo Vỹ.

Trong đợt nắng nóng, hắn tham gia cướp bóc và bị đập gãy chân, giờ phải kéo xe ve chai mưu sinh.

“Anh biết không?” Tôi tắt màn hình, “kiếp trước bọn họ sống phất lắm. Hạo Cường còn làm đến phó ban quản lý cộng đồng.”

Trương Bằng bật cười:

“Giờ thì đến cả đế giày của em họ cũng không chạm tới.”

Rời khỏi hầm, ánh hoàng hôn kéo bóng tôi dài lê thê.

Điện thoại vang lên — tin nhắn từ Tô Uyển:

“Tiểu Kỳ, cộng đồng vừa tiếp nhận vài gia đình bị nạn, có thể sắp xếp chỗ ở tạm không?”

Tôi nhắn lại đồng ý, rồi ngẩng đầu nhìn lên mái Trung tâm Hỗ trợ Phụ nữ. Những tấm pin năng lượng mặt trời mới lắp lánh lên trong nắng chiều, như biển vàng rực rỡ.

Sáng hôm sau, tôi mang đồ tiếp tế đến trạm cứu trợ cộng đồng. Trong hàng người đang xếp hàng, một bóng dáng gầy gò nổi bật — là Hạo Kiến Quân, cậu của Hạo Vỹ.

Kiếp trước ông ta chiếm đoạt toàn bộ đồ trang sức cha mẹ tôi để lại.

“Người tiếp theo!” Nhân viên hô.

Hạo Kiến Quân run rẩy đưa đơn. Nhân viên đối chiếu danh sách rồi lắc đầu:

“Xin lỗi, hồ sơ của ông không đủ điều kiện.”

“Làm ơn mà!” Hạo Kiến Quân bất ngờ quỳ xuống, “Tôi ba ngày chưa ăn rồi…”

Nhân viên khó xử nhìn về phía tôi. Tôi chậm rãi bước tới. Vừa ngẩng đầu nhận ra tôi, Hạo Kiến Quân lập tức mặt trắng bệch.

“Ôn… cô Ôn…” Ông ta lắp bắp “Tôi… tôi sai rồi…”

Tôi không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu với nhân viên. Hạo Kiến Quân như được đại xá, cúi đầu cảm ơn lia lịa rồi khập khiễng rời đi.

Nhìn bóng dáng tiều tụy của ông ta, trong lòng tôi cũng hóa giải nốt chút thù hận cuối cùng.

Chiến thắng thực sự không phải là tiêu diệt kẻ thù, mà là để họ sống để chứng kiến vinh quang của mình, nhưng mãi mãi không thể chạm tới.

Chiều hôm đó, tôi đón một vị khách đặc biệt tại trung tâm — phu nhân thị trưởng. Sau khi tham quan cơ sở vật chất, bà lập tức cam kết chính phủ sẽ tài trợ toàn phần.

“Cô Ôn, câu chuyện của cô thật sự truyền cảm hứng.” Bà nắm chặt tay tôi, “Từ nạn nhân trở thành người xây dựng lại xã hội, cô là niềm tự hào của thành phố.”

Tôi mỉm cười tiễn bà, quay lại đã bị Tiểu Vũ kéo vào văn phòng:

“Chị Ôn! Xem tin tức kìa!”

Trên TV đang phát phóng sự chuyên đề:

“Khu Tái Sinh: Biểu tượng của sự hồi sinh sau thảm họa.”

Ảnh tôi xuất hiện trên màn hình, tiêu đề phụ là:

“Anh hùng cộng đồng Ôn Kỳ.”

“Giờ thì chị nổi tiếng thật rồi.” Trương Bằng dựa vào khung cửa cười nói.

Tôi tắt TV:

“Nổi tiếng hay không không quan trọng. Quan trọng là mình đã giúp được bao nhiêu người.”

Tôi mở sổ đăng ký trung tâm. Trong ba tháng, chúng tôi đã hỗ trợ 87 phụ nữ, bố trí nơi ở cho 213 hộ gia đình, và huấn luyện hơn 500 tình nguyện viên sơ cứu. Những con số này khiến tôi hài lòng hơn bất kỳ sự trả thù nào.

Hoàng hôn buông xuống, tôi một mình đi dạo trên con đường rợp bóng cây mới trồng trong cộng đồng. Ánh nắng len qua kẽ lá tạo nên những vệt sáng loang lổ, tiếng cười đùa của trẻ nhỏ vang lên từ xa.

Khi đi ngang qua chỗ từng là phế tích nhà họ Hạo, tôi thấy nơi đó giờ đã là một công viên nhỏ, vài ông cụ đang ngồi chơi cờ.

“Tướng!” Một ông già tóc bạc reo lên đầy đắc ý.

Tôi đứng lại quan sát, bất chợt nhận ra ông cụ đang gãi đầu vì bị chiếu tướng — chính là người quản lý cũ từng giúp nhà họ Hạo bôi nhọ tôi kiếp trước. Giờ đây, ông ta chỉ là một ông già nghỉ hưu bình thường, còn tôi là lãnh đạo được cả khu dân cư kính trọng.

Đúng là số phận biết cách xoay vòng.

Quay về trung tâm, tôi triệu tập toàn bộ nhân viên để họp.

“Từ ngày mai, chúng ta sẽ mở rộng phạm vi hoạt động.” Tôi trải bản kế hoạch mới ra,

“Thêm hỗ trợ pháp lý, tư vấn tâm lý, và thành lập trung tâm đào tạo nghề.”

Tiểu Vũ hào hứng giơ tay:

“Em có thể phụ trách lớp thủ công không ạ? Em biết đan len đó!”

Mọi người bật cười rôm rả.

Cuộc họp kết thúc, Trương Bằng ở lại giúp tôi sắp xếp giấy tờ.

“Không tính viết sách à?” Anh hỏi, “‘Tôi đã trả thù và tái thiết cộng đồng như thế nào’ – chắc chắn sẽ bán chạy lắm.”

Tôi lắc đầu cười:

“Có những bí mật… đem theo xuống mồ thì hơn.”

Bên ngoài cửa sổ, tia nắng cuối cùng biến mất nơi đường chân trời. Đèn đường lần lượt bật sáng, phủ lên khu Tái Sinh một lớp ánh sáng ấm áp.

Từ xa vọng lại tiếng nói cười của đội tuần tra tình nguyện, cùng hương thơm món ăn bốc lên từ bếp của ai đó.

Tôi hít sâu bầu không khí thanh bình, nhẹ nhàng đóng tập hồ sơ lại.

Chương trả thù đã khép lại — và hành trình kiến thiết mới thực sự bắt đầu.

【Hết】

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)