Chương 7 - Ngoại truyện - Ngôi Làng Ăn Thịt Người

Ngoại truyện 1:

“Chị Văn, chuyển phát nhanh của chị.”

Mọi người trong văn phòng ai cũng bận rộn.

Tôi cũng đang gõ phím cạch cạch trên máy vi tính.

“Biết rồi——”

Tôi lưu tài liệu rồi xuống dưới tầng lấy hàng.

Khóe miệng tôi kéo lên khi vừa nhìn thấy chiếc hộp.

Không cần mở ra cũng biết đó là gì.

Tôi thở dài, lại gửi cho mình cái này.

Tôi bóc hàng ra rồi lấy món đồ bên trong.

Lần này là Ultraman màu xanh dương mắt cam.

Lúc lên trên tầng gặp đồng nghiệp, cô ấy cười trêu ghẹo.

“Chị Văn, lại là một con Ultraman sao, lúc nào mở triển lãm Ultraman thế.”

“Khi nào mở thì chị gọi em.”

“Đương nhiên là như vậy rồi, em thật sự rất muốn xem xem chị đã nhận được bao nhiêu con rồi.”

Tôi trở về chỗ ngồi, đặt Ultraman trước bàn máy tính.

Bấm vào gọi video.

“Tiểu Văn, nhận được chưa.”

“Nhận được rồi ạ, mẹ, mẹ không cần mua Ultraman cho con nữa đâu. Mẹ mua cho con nhiều đến mức sắp chật bàn rồi.”

“Ôi trời, như vậy đâu có được, sau chuyện lần trước, mẹ chẳng tin gì cả, chỉ tin mỗi Ultraman.”

Tại tôi.

Sau khi tôi được cứu, mẹ tôi đã khóc lên khóc xuống mấy lần khi biết những chuyện tôi phải trải qua.

Vì để an ủi bà ấy, tôi nói rằng tôi đã thầm cầu nguyện Ultraman sẽ đến cứu tôi.

Kết quả là, tôi thật sự đã sống sót.

Nghĩ đến Ultraman, tôi không thể không nghĩ đến Vương Dương.

Từ đó trở đi, cứ cách một khoảng thời gian lại gửi cho tôi một con Ultraman.

Nói theo cách của người già.

Thì là gửi một Ultraman chặn một lần họa.

Chẳng phải là đủ để bảo vệ con gái khỏi mọi thảm họa trong cuộc đời nó sao?

Tôi chỉ biết dở khóc dở cười.

“Thôi được rồi, con cảm ơn mẹ vì đã tặng con Ultraman, bảo đảm cuộc đời sau này của con gái mẹ sẽ rực rỡ xán lạn.”

Nói xong tôi quay camera về phía Ultraman mẹ tôi mới tặng.

Mẹ tôi cười đến nỗi không ngậm được miệng.

“Được rồi mẹ, con không nói nữa, con còn bận việc.” Sau khi cúp máy, tôi không thể không nhìn vào con Ultraman bên cạnh bàn.

Tôi cầm nó lên ngắm nghía.

Nhưng trong đầu tôi lại hiện lên hình ảnh của một người.

Vương Dương, cảm ơn cậu.

---

Ngoại truyện 2:

Ba tháng sau.

“Tiểu Văn, tết năm nay con có về nhà không.”

“Năm nay con có về, à phải rồi mẹ à, sủi cảo nhân rau.”

“Được.”

“À mẹ ơi, có thể gói thêm mấy cái không cay có được không ạ~”

“Ôi sao con lạ thế, chẳng phải con thích ăn cay nhất sao.”

“Khi nào về con sẽ giải thích cho mẹ sau.”

Mẹ ơi, năm nay, con sẽ đưa một người về nhà.

Mẹ tôi nói mát nhưng lại đ.au lò.ng nói thêm vài câu rồi mới chịu cúp máy.

Tôi cười rồi cất điện thoại vào áo khoác.

Mùa đông năm nay lạnh thật, tôi xoa tay rồi vẫy một chiếc taxi.

Sau khi vào trong xe, khuôn mặt lạnh cóng của tôi mới dần được xoa dịu đôi chút.

“Bác tài, đến bệ.nh vi.ện A Đông.”

---

Ngoại truyện 3:

Vừa mở cửa, Vương Dương vội vàng trùm chăn lên mặt.

“Châu Văn, sao em đến đây mà không gọi điện trước!”

Tôi đặt bó hoa làm bằng Ultraman lên trước giường.

“Nếu em gọi trước thì có chắc là anh sẽ cho em đến không.”

Vương Dương mới chuyển về đây từ bệ.nh vi.ện thẩm mỹ thành phố một tuần trước, tôi định đến thăm cậu ấy vào hôm đó luôn nhưng cậu ấy cứ trốn tránh.

Hỏi bạn bè xung quanh cậu ấy mới biết thẩm mỹ xong chẳng giống cậu ấy tí nào nên mới không dám gặp tôi.

“Được rồi”, tôi lấy tay kéo chăn: “Em còn chưa nhìn thấy anh trông như thế nào mà.”

Tôi vẫn nhớ lúc Vương Dương được xe cứu thư.ơng khiêng ra, trên mặt cậu ấy còn có vài vết thư.ơng đang chảy m.áu.

Nhưng may mắn thay.

Có lẽ thật sự do ánh sáng của Ultraman phát ra nên cậu ấy mới sống sót.

Nhưng gương mặt đó đã bị h.ủy ho.ại hoàn toàn.

Công ty đã liên lạc với bệ.nh vi.ện thẩm mỹ tốt nhất để làm ph.ẫu th.uật.

“Không được, Châu Văn, anh vẫn chưa chuẩn bị xong mà.”

“Em——”

Tôi giả vờ thở dài: “Thôi em không nhìn nữa.”

Tôi liếc nhìn Vương Dương, cậu ấy chậm rãi buông tay ra.

Tôi nhân cơ hội này dùng sức kéo chăn ra, toàn bộ khuôn mặt của Vương Dương lộ ra ngoài.

“Châu Văn!” Vương Dương giống như con chuột đột nhiên nhìn thấy ánh sáng, vội vàng rúc đầu vào chăn.

“Đẹp trai thế, làm gì mà trốn em mãi thế, đẹp trai mà.”

Một lúc sau, trong chăn vang lên một giọng nói buồn rầu: “Thật không?”

Tôi nói nghiêm túc: “Thật! Mà!”

Vương Dương thò đầu ra, cầm lấy cái gương bên cạnh lên nhìn chính mình.

“Nhưng anh thấy không giống anh lắm, cả mắt hai mí nữa, em nhìn xem, có phải hơi quá rồi không.” Mặt cậu ấy lộ ra vẻ ấm ức.

Tôi bước về phía trước ôm cậu ấy.

“Vương Dương, anh nghe em nói này, thật sự rất đẹp, không l.ừa anh đâu, tuy không giống anh trước kia lắm, nhưng khuôn mặt này cũng rất đẹp trai mà, hơn nữa, dù không đẹp trai thì em vẫn cần anh.”

Vương Dương nghe vậy liền đẩy tôi ra: “Em còn nghĩ đến lúc không cần anh nữa sao? Em đừng quên ai là người khóc lóc, ôm anh trên xe cứu thư.ơng nói rằng khi anh tỉnh dậy, em sẽ không lấy ai khác ngoài anh, tuy lúc đó anh không nói được nhưng vẫn còn ý thức đấy!”

“Vả lại, em cũng nói gì đó là sẽ thu thập đủ các mô hình Ultraman tự làm, còn cả, còn cả…”

Thôi xong, tưởng tượng xa vời quá rồi.

Nhìn cậu ấy nhảy nhót lung tung và thậm chí còn có sức để nói lại chuyện cũ với tôi, tôi cảm thấy mọi thứ đang trở nên tốt đẹp hơn.

“Vương Dương, anh còn sống, tốt quá.”

Vương Dương sửng sốt một lát rồi im lặng.

“Đúng thế, ngay cả anh cũng không ngờ rằng mình vẫn còn sống.”

Hai người chúng tôi tựa vào người nhau, không ai nói gì.

---

Ngoại truyện 4:

Sau sự việc đó, cảnh sát đã tiến hành điều tra kỹ lưỡng ngôi làng vì hai tấm ảnh tôi chụp làm bằng chứng.

Hơn nữa, nếu không phải vì bị cảnh sát bắt quả tang, e rằng bọn họ sẽ thoát tội lần nữa.

Cô gái trong chuồng lợn, bao gồm cả những người biến mất trước đó, đều bị chúng ti.êu di.ệt, đưa vào bụng.

Bảo sao tìm kiểu gì cũng không thấy.

Và nhờ sự việc này mà tôi đã trở nên nổi tiếng ngay lập tức và được thăng chức.

Vì Vương Dương bị thư.ơng khắp người nên tốn không ít thời gian để lành lại.

Hơn nữa, càng điều tra vụ việc này thì càng khiến người ta khiếp sợ.

Có rất nhiều trẻ con trong ngôi làng đó cùng mẹ khác cha.

Và lúc đầu trưởng thôn cố tình để tôi và Vương Dương ở cách xa nhau.

Người nghe được không khỏi sởn da gà.

Sau đó cảnh sát xử lý thế nào thì tôi không quan tâm.

Vì sau khi quay về tôi cũng ố.m đ.au mất mấy tháng.

Vương Dương nhìn bộ vest trong gương: “Thế nào, đẹp trai chứ, đủ trang trọng để gặp bác gái rồi.”

Tôi cau mày nhìn cậu ấy: “Chỉ là ăn cơm tất niên thôi mà, anh không cần căng thẳng như vậy đâu.”

Cậu ấy lắc đầu: “Không được không được, bộ này không được.”

“Nhìn bộ này, bộ này thế nào?”

- Hoàn -