Chương 4 - Ngôi Làng Ăn Thịt Người
16.
“Phải, cầu treo đã bị ch.ặt, vậy thì lối ra của bọn họ cũng đã bị chặn. Bọn họ không thể nào ch.ặt đ.ứt một lối ra duy nhất được, thế nên khẳng định vẫn còn tồn tại một lối ra khác.”
Vương Dương tự tin nói.
Tôi bị cậu ấy kéo đi về phía trước.
Đúng thế! Lỡ như tồn tại một con đường khác thì sao!
Trong khoảnh khắc ấy tôi đột nhiên dâng lên một cảm giác kỳ lạ đối với Vương Dương.
Thông minh?
Hoặc là sùng bái.
Chúng tôi đi đến nơi tiếp giáp giữa đường đất và đường quốc lộ.
Khi chúng tôi mới đến đã đi bằng đường quốc lộ này, mà con đường này cũng chính là đoạn đường thông với cầu treo.
Cả đường đất và đường quốc lộ đều cao hơn bên dưới rất nhiều.
Phía dưới cây cối rậm rạp, không nhìn thấy được điểm cuối đằng trước nhưng vẫn có thể nhìn thấy những chấm màu cam mơ hồ phía sau.
Đó là những quả hồng mà trưởng làng đã cho chúng tôi xem.
Vương Dương quỳ xuống, nhặt một nắm đất cho vào tay xoa xoa.
Đất trượt khỏi đầu ngón tay cậu ấy.
Cậu ấy chợt cười rồi quay lại nhìn tôi.
“Châu Văn, chúng ta được cứu rồi.”
17.
Con đường đi xuống có độ dốc lớn, cỏ dại mọc ngổn ngang.
Vương Dương leo xuống trước rồi duỗi một tay ra.
Tôi nắm lấy rồi nhảy xuống.
Nhìn khu rừng rậm rạp, gần như không có ánh sáng chiếu vào khiến lòng tôi tràn ngập nghi ngờ.
“Sao cậu biết đây là đường đi được?”
“Nhìn vào đất?”
Cậu ấy vừa nói vừa vốc hai nắm đất.
“Đất trên sườn dốc khá ẩm ướt nhưng đất bị người giẫm lên cứng hơn đất chưa bị giẫm, còn đất chưa giẫm lên thì tơi xốp.”
Đất từ từ rơi xuống mặt đất.
Vương Dương phủi tay nói: “Đi thôi.”
Quả nhiên đúng là có đường đi như Vương Dương nói.
Nhưng đó không phải một con đường rõ ràng.
Các loại cỏ xung quanh khác với những loại cỏ trên đường có người đi qua, hơn nữa còn có độ dốc rõ rệt.
Vương Dương và tôi đi về phía trước dọc theo dấu vết.
Ánh sáng trong rừng càng ngày càng yếu đi, chẳng bao lâu nữa trời sẽ tối.
Tôi hơi đói, cảm giác như mình đang lơ lửng, cảm giác như không thể đặt chân được xuống đất, nhưng đến cùng vẫn không nhìn thấy được điểm kết thúc.
Tôi bắt đầu có một vài nghi ngờ về con đường này.
Nhưng Vương Dương vẫn không ngừng động viên.
Khi gần như không nhìn thấy được gì thì chúng tôi chuyển sang sử dụng đèn pin của điện thoại di động để chiếu sáng.
Khu rừng như vực thẳm vô tận, ánh sáng từ điện thoại di động dường như rất yếu ớt.
Sau khi điện thoại di động của tôi cảnh báo chỉ còn 15% pin thì chúng tôi đổi sang bằng điện thoại di động của Vương Dương.
Lúc đầu, Vương Dương vẫn còn sức để nói về cuộc sống tuyệt vời sau khi chúng tôi trở về nhà và thôi thúc tôi tiến về phía trước.
Nhưng cuối cùng, cả hai chúng tôi đều không còn sức lực nào để nói tiếp.
Tôi cảm thấy môi mình cực kì khô và hơi thở dần trở nên nặng nề.
Vương Dương lắp bắp mới nói được câu.
“Kiên trì, kiên trì thêm chút nữa, sẽ, sẽ đến thôi.”
Dấu vết của cỏ ở một số nơi không rõ ràng, chúng tôi cũng đã đi không ít đường phụ.
Ánh sáng trong khu rừng rậm ngày càng yếu đi, sau đó lại dần có ánh sáng.
Trời đã gần sáng rồi.
Pin điện thoại di động của Vương Dương cũng sắp hết.
Cậu ấy tắt điện thoại di động.
Lúc này, ánh sáng trong rừng đã chiếu sáng rực rỡ, chúng tôi có thể nhìn rõ con đường phía trước hơn.
Chúng tôi lại đi về phía trước rất lâu.
Tôi cảm giác như trước mặt có một luồng sáng trắng mạnh mẽ, có thể nhìn thấy những viên đá lớn nhỏ rải rác.
Tôi tràn đầy sức lực kéo áo Vương Dương.
“Nhìn, nhìn kìa, có lối ra!”
Tôi tưởng giọng mình sẽ mạnh mẽ và hào hứng nhưng hóa ra lại rất yếu ớt.
Tôi gần như kiệt sức rồi.
Đôi mắt Vương Dương cũng sáng lên.
Hai chúng tôi đỡ lấy nhau bước từng bước về phía trước.
Ông trời luôn thương xót chúng tôi.
Tôi đã nghĩ vậy.
18.
Sau khi ra khỏi rừng, quả thực có một con đường.
Tôi và Vương Dương nhìn nhau.
Trong mắt cả hai đều rưng rưng nước mắt.
Có lẽ vì quá hưng phấn nên môi tôi không khỏi run lên.
Phải rất lâu sau tôi mới có thể nói được.
“Vương Dương, tôi không muốn làm phóng viên nữa, tôi muốn về nhà.”
Vương Dương cũng rơi nước mắt: “Ừ, chúng ta sắp về nhà rồi.”
Chúng tôi quay đầu nhìn lại.
Khu rừng rậm rạp tựa như cánh cửa dẫn đến sự sống và cái ch.ết đang há miệng.
May mắn thay, chúng tôi đã trốn thoát được.
Chúng tôi không ở lại lâu, cả hai đều dùng sức lực cuối cùng để tiến về phía trước.
Không có khoảnh khắc nào tôi muốn về nhà hơn bây giờ.
Tôi sẽ không bao giờ khiến bố mẹ tức giận nữa.
Tôi sẽ làm hết việc nhà.
Tôi nhớ nhà, tôi nhớ họ.
Thế nhưng, hiện thực giống như một lưỡi d.ao lạnh lẽo.
Không, nó giống như hàng ngàn lưỡi d.ao lạnh băng đâ.m mạnh vào hai người trẻ tuổi đang đỡ nhau thêm lần nữa.
Cây cầu vòm duy nhất phía trước mà chúng tôi có thể bước ra đã bị lấp đầy bởi những tảng đá lớn nhỏ.
Cây cầu vòm đã bị chặn.
Đất trên đá vẫn còn ướt.
Vương Dương cau mày ngồi trên mặt đất như không còn chút sức lực.
Sự phấn khích vừa rồi biến mất không còn dấu vết.
Tôi không biết tại sao mà mình không thể khóc được nữa.
Trong mắt tôi không có nước mắt cũng không còn muốn khóc nữa.
Vương Dương ở một bên im lặng, đột nhiên đứng dậy gầm lên, đ.ấm đ.á.
Những tảng đá trước mặt giống như một ngọn núi khổng lồ, chỉ có vài tảng đá rải rác lăn xuống, không có cách nào để lay chuyển.
Các đốt ngón tay của Vương Dương chảy m.áu, nhỏ giọt xuống đầu ngón tay.
Cậu ấy giãy dụa một lúc, dường như đã đạt đến đỉnh điểm suy sụp mà ôm đầu khóc lớn.
Tôi không nói gì chỉ bước đến ôm lấy cậu ấy.
Trong ánh mặt trời nhô lên, có một tia nắng chiếu rọi hai người đang ôm nhau.
Nhưng ánh sáng di chuyển chậm chạp và bị ch.ôn vùi trong khoảng trống giữa những tán cây, không thể nào chiếu vào được nữa.
19.
Sau khi tâm trạng ổn định, cậu ấy kể cho tôi nghe những câu chuyện thời thơ ấu của mình.
“Khi còn nhỏ, tôi cực kỳ thích ultraman, người sẽ ra tay cứu thế giới trong những tình huống khó khăn. Tôi đã tưởng tượng rằng mình có thể trở thành một ultraman như vậy.”
Khi nhắc đến chuyện đó, mắt cậu ấy vẫn sáng ngời.
“Này, Châu Văn, cô thích cái gì?”
Cậu ấy đột nhiên quay lại hỏi tôi, khiến tôi rất ngạc nhiên.
“Tôi? Khá giống cậu. Tôi muốn trở thành một anh hùng vĩ đại, nhưng tôi vẫn thích đồ ăn ngon hơn. Thứ tôi muốn nếm nhất là bánh cỏ mà Cừu Lười Biếng ăn.”
Tôi nói đùa.
Lúc này chúng tôi vừa đói vừa khát, nương tựa vào nhau cùng mơ mộng những giấc mơ đẹp đẽ.
“Ngoài ra mẹ tôi luôn thúc giục tôi kết hôn, như này thành ra lại hay vì sẽ không bao giờ kết hôn được.”
Vương Dương trợn to hai mắt: “Không phải cô mới tốt nghiệp đại học sao? Mẹ tôi còn chưa giục tôi nữa.”
Tôi thở dài: “Không có cách nào cả, mẹ tôi hy vọng tôi lấy chồng sớm, tìm được một người đáng tin tưởng để chăm sóc lẫn nhau.”
Vương Dương cười khẽ.
Đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, cậu ấy lấy điện thoại di động ra xem.
Điện thoại chỉ nhấp nháy một lúc rồi tắt.
“Ở đây có tín hiệu! Châu Văn, kiểm tra điện thoại của cô có còn pin không?”
Hả?
Tôi ngay lập tức làm theo.
Mặc dù tôi đã bật chế độ tiết kiệm điện nhưng bây giờ cũng chỉ có hai vạch pin mà thôi.
Vương Dương nhận lấy điện thoại nói: “Mau! Gửi những bức ảnh đó cho cấp trên hoặc 110.”
Tôi chợt hiểu cậu ấy muốn làm gì.
Nhìn vào pin đang cảnh báo, đôi tay cậu ấy hoạt động đi.ên cu.ồng.
Những bức ảnh đã được gửi đi, ngoài ra tôi còn gửi một tin sos.
Tôi chỉnh độ sáng xuống mức thấp nhất, tay không khỏi run rẩy, mắt dán chặt vào màn hình.
Đột nhiên cấp trên trả lời.
“Tiểu Châu, cô còn ở làng Miêu sao? Tôi đã báo cảnh sát! Chờ thêm một ngày nữa! Nhiều nhất là một ngày! Nhận được tin nhắn xin hãy trả lời, nhận được tin nhắn xin hãy trả lời!”
Tôi cố gắng gõ chữ nhưng màn hình điện thoại đã phụt tắt.
Cả hai chúng tôi thở dài với nhau.
“Châu Văn, điện thoại di động của cô có thời lượng pin dài như vậy mà chúng ta không nghĩ đến điều này sớm hơn.” Vương Dương dường như đang tự nói với chính mình.
Nhưng tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều: “Không sao, tôi đã gửi rồi, cũng nhận được hồi âm.”
Khóe miệng tôi không khỏi cong lên.
Dạ dày của tôi dường như đang phản ứng bằng cách kêu réo.
Vương Dương ở một bên lẩm bẩm: “Một ngày...”
“Châu Văn, chúng ta phải quay trở lại làng.”
Cái gì?
“Vương Dương, ý của cậu là?”
20.
“Không phải bụng cô đang cồn cào sao? Tôi sợ nếu cô đợi ở đây cả ngày cô sẽ ch.ết đói trước khi có người đến mất.”
Nghĩ đến ngôi làng ma quái đó và nụ cười ghê tởm kia, tôi lắc đầu.
“Không, tôi không đói, tôi có thể ăn cỏ và lá cây. Chúng ta đợi ở đây được không? Tôi không muốn về.”
Tôi không muốn di chuyển nữa chứ đừng nói đến việc quay lại.
Tôi cảm thấy bản thân không chỉ kiệt sức về thể chất mà còn kiệt sức cả về tinh thần.
“Châu Văn, cô có nghĩ chúng ta không quay về thì bọn họ sẽ không tìm chúng ta sao?”
Cầu treo bị gãy, cầu vòm bị chặn...
“Thay vì bị động, tốt hơn hết là chủ động để có thể có cơ hội sống sót.”
Sự thật đúng như Vương Dương dự đoán, chúng tôi đi bộ về không lâu thì gặp một nhóm dân làng.
Bọn họ ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi, như thể bọn họ không mong đợi chúng tôi quay lại.
Trên mặt bọn họ là những nụ cười cứng ngắc cảnh giác.
Vương Dương cõng tôi trên lưng làm theo kế hoạch ban đầu.
“Phóng viên Châu bị thương, có lẽ chúng tôi sẽ phải làm phiền mọi người thêm vài ngày nữa.”
Bọn họ nhìn nhau rồi một người dân làng đứng dậy.
“Vậy chúng ta mau chóng đi thôi.”
Chúng tôi lại quay trở lại ngôi làng ma quái này lần nữa.
“Phải, cầu treo đã bị ch.ặt, vậy thì lối ra của bọn họ cũng đã bị chặn. Bọn họ không thể nào ch.ặt đ.ứt một lối ra duy nhất được, thế nên khẳng định vẫn còn tồn tại một lối ra khác.”
Vương Dương tự tin nói.
Tôi bị cậu ấy kéo đi về phía trước.
Đúng thế! Lỡ như tồn tại một con đường khác thì sao!
Trong khoảnh khắc ấy tôi đột nhiên dâng lên một cảm giác kỳ lạ đối với Vương Dương.
Thông minh?
Hoặc là sùng bái.
Chúng tôi đi đến nơi tiếp giáp giữa đường đất và đường quốc lộ.
Khi chúng tôi mới đến đã đi bằng đường quốc lộ này, mà con đường này cũng chính là đoạn đường thông với cầu treo.
Cả đường đất và đường quốc lộ đều cao hơn bên dưới rất nhiều.
Phía dưới cây cối rậm rạp, không nhìn thấy được điểm cuối đằng trước nhưng vẫn có thể nhìn thấy những chấm màu cam mơ hồ phía sau.
Đó là những quả hồng mà trưởng làng đã cho chúng tôi xem.
Vương Dương quỳ xuống, nhặt một nắm đất cho vào tay xoa xoa.
Đất trượt khỏi đầu ngón tay cậu ấy.
Cậu ấy chợt cười rồi quay lại nhìn tôi.
“Châu Văn, chúng ta được cứu rồi.”
17.
Con đường đi xuống có độ dốc lớn, cỏ dại mọc ngổn ngang.
Vương Dương leo xuống trước rồi duỗi một tay ra.
Tôi nắm lấy rồi nhảy xuống.
Nhìn khu rừng rậm rạp, gần như không có ánh sáng chiếu vào khiến lòng tôi tràn ngập nghi ngờ.
“Sao cậu biết đây là đường đi được?”
“Nhìn vào đất?”
Cậu ấy vừa nói vừa vốc hai nắm đất.
“Đất trên sườn dốc khá ẩm ướt nhưng đất bị người giẫm lên cứng hơn đất chưa bị giẫm, còn đất chưa giẫm lên thì tơi xốp.”
Đất từ từ rơi xuống mặt đất.
Vương Dương phủi tay nói: “Đi thôi.”
Quả nhiên đúng là có đường đi như Vương Dương nói.
Nhưng đó không phải một con đường rõ ràng.
Các loại cỏ xung quanh khác với những loại cỏ trên đường có người đi qua, hơn nữa còn có độ dốc rõ rệt.
Vương Dương và tôi đi về phía trước dọc theo dấu vết.
Ánh sáng trong rừng càng ngày càng yếu đi, chẳng bao lâu nữa trời sẽ tối.
Tôi hơi đói, cảm giác như mình đang lơ lửng, cảm giác như không thể đặt chân được xuống đất, nhưng đến cùng vẫn không nhìn thấy được điểm kết thúc.
Tôi bắt đầu có một vài nghi ngờ về con đường này.
Nhưng Vương Dương vẫn không ngừng động viên.
Khi gần như không nhìn thấy được gì thì chúng tôi chuyển sang sử dụng đèn pin của điện thoại di động để chiếu sáng.
Khu rừng như vực thẳm vô tận, ánh sáng từ điện thoại di động dường như rất yếu ớt.
Sau khi điện thoại di động của tôi cảnh báo chỉ còn 15% pin thì chúng tôi đổi sang bằng điện thoại di động của Vương Dương.
Lúc đầu, Vương Dương vẫn còn sức để nói về cuộc sống tuyệt vời sau khi chúng tôi trở về nhà và thôi thúc tôi tiến về phía trước.
Nhưng cuối cùng, cả hai chúng tôi đều không còn sức lực nào để nói tiếp.
Tôi cảm thấy môi mình cực kì khô và hơi thở dần trở nên nặng nề.
Vương Dương lắp bắp mới nói được câu.
“Kiên trì, kiên trì thêm chút nữa, sẽ, sẽ đến thôi.”
Dấu vết của cỏ ở một số nơi không rõ ràng, chúng tôi cũng đã đi không ít đường phụ.
Ánh sáng trong khu rừng rậm ngày càng yếu đi, sau đó lại dần có ánh sáng.
Trời đã gần sáng rồi.
Pin điện thoại di động của Vương Dương cũng sắp hết.
Cậu ấy tắt điện thoại di động.
Lúc này, ánh sáng trong rừng đã chiếu sáng rực rỡ, chúng tôi có thể nhìn rõ con đường phía trước hơn.
Chúng tôi lại đi về phía trước rất lâu.
Tôi cảm giác như trước mặt có một luồng sáng trắng mạnh mẽ, có thể nhìn thấy những viên đá lớn nhỏ rải rác.
Tôi tràn đầy sức lực kéo áo Vương Dương.
“Nhìn, nhìn kìa, có lối ra!”
Tôi tưởng giọng mình sẽ mạnh mẽ và hào hứng nhưng hóa ra lại rất yếu ớt.
Tôi gần như kiệt sức rồi.
Đôi mắt Vương Dương cũng sáng lên.
Hai chúng tôi đỡ lấy nhau bước từng bước về phía trước.
Ông trời luôn thương xót chúng tôi.
Tôi đã nghĩ vậy.
18.
Sau khi ra khỏi rừng, quả thực có một con đường.
Tôi và Vương Dương nhìn nhau.
Trong mắt cả hai đều rưng rưng nước mắt.
Có lẽ vì quá hưng phấn nên môi tôi không khỏi run lên.
Phải rất lâu sau tôi mới có thể nói được.
“Vương Dương, tôi không muốn làm phóng viên nữa, tôi muốn về nhà.”
Vương Dương cũng rơi nước mắt: “Ừ, chúng ta sắp về nhà rồi.”
Chúng tôi quay đầu nhìn lại.
Khu rừng rậm rạp tựa như cánh cửa dẫn đến sự sống và cái ch.ết đang há miệng.
May mắn thay, chúng tôi đã trốn thoát được.
Chúng tôi không ở lại lâu, cả hai đều dùng sức lực cuối cùng để tiến về phía trước.
Không có khoảnh khắc nào tôi muốn về nhà hơn bây giờ.
Tôi sẽ không bao giờ khiến bố mẹ tức giận nữa.
Tôi sẽ làm hết việc nhà.
Tôi nhớ nhà, tôi nhớ họ.
Thế nhưng, hiện thực giống như một lưỡi d.ao lạnh lẽo.
Không, nó giống như hàng ngàn lưỡi d.ao lạnh băng đâ.m mạnh vào hai người trẻ tuổi đang đỡ nhau thêm lần nữa.
Cây cầu vòm duy nhất phía trước mà chúng tôi có thể bước ra đã bị lấp đầy bởi những tảng đá lớn nhỏ.
Cây cầu vòm đã bị chặn.
Đất trên đá vẫn còn ướt.
Vương Dương cau mày ngồi trên mặt đất như không còn chút sức lực.
Sự phấn khích vừa rồi biến mất không còn dấu vết.
Tôi không biết tại sao mà mình không thể khóc được nữa.
Trong mắt tôi không có nước mắt cũng không còn muốn khóc nữa.
Vương Dương ở một bên im lặng, đột nhiên đứng dậy gầm lên, đ.ấm đ.á.
Những tảng đá trước mặt giống như một ngọn núi khổng lồ, chỉ có vài tảng đá rải rác lăn xuống, không có cách nào để lay chuyển.
Các đốt ngón tay của Vương Dương chảy m.áu, nhỏ giọt xuống đầu ngón tay.
Cậu ấy giãy dụa một lúc, dường như đã đạt đến đỉnh điểm suy sụp mà ôm đầu khóc lớn.
Tôi không nói gì chỉ bước đến ôm lấy cậu ấy.
Trong ánh mặt trời nhô lên, có một tia nắng chiếu rọi hai người đang ôm nhau.
Nhưng ánh sáng di chuyển chậm chạp và bị ch.ôn vùi trong khoảng trống giữa những tán cây, không thể nào chiếu vào được nữa.
19.
Sau khi tâm trạng ổn định, cậu ấy kể cho tôi nghe những câu chuyện thời thơ ấu của mình.
“Khi còn nhỏ, tôi cực kỳ thích ultraman, người sẽ ra tay cứu thế giới trong những tình huống khó khăn. Tôi đã tưởng tượng rằng mình có thể trở thành một ultraman như vậy.”
Khi nhắc đến chuyện đó, mắt cậu ấy vẫn sáng ngời.
“Này, Châu Văn, cô thích cái gì?”
Cậu ấy đột nhiên quay lại hỏi tôi, khiến tôi rất ngạc nhiên.
“Tôi? Khá giống cậu. Tôi muốn trở thành một anh hùng vĩ đại, nhưng tôi vẫn thích đồ ăn ngon hơn. Thứ tôi muốn nếm nhất là bánh cỏ mà Cừu Lười Biếng ăn.”
Tôi nói đùa.
Lúc này chúng tôi vừa đói vừa khát, nương tựa vào nhau cùng mơ mộng những giấc mơ đẹp đẽ.
“Ngoài ra mẹ tôi luôn thúc giục tôi kết hôn, như này thành ra lại hay vì sẽ không bao giờ kết hôn được.”
Vương Dương trợn to hai mắt: “Không phải cô mới tốt nghiệp đại học sao? Mẹ tôi còn chưa giục tôi nữa.”
Tôi thở dài: “Không có cách nào cả, mẹ tôi hy vọng tôi lấy chồng sớm, tìm được một người đáng tin tưởng để chăm sóc lẫn nhau.”
Vương Dương cười khẽ.
Đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, cậu ấy lấy điện thoại di động ra xem.
Điện thoại chỉ nhấp nháy một lúc rồi tắt.
“Ở đây có tín hiệu! Châu Văn, kiểm tra điện thoại của cô có còn pin không?”
Hả?
Tôi ngay lập tức làm theo.
Mặc dù tôi đã bật chế độ tiết kiệm điện nhưng bây giờ cũng chỉ có hai vạch pin mà thôi.
Vương Dương nhận lấy điện thoại nói: “Mau! Gửi những bức ảnh đó cho cấp trên hoặc 110.”
Tôi chợt hiểu cậu ấy muốn làm gì.
Nhìn vào pin đang cảnh báo, đôi tay cậu ấy hoạt động đi.ên cu.ồng.
Những bức ảnh đã được gửi đi, ngoài ra tôi còn gửi một tin sos.
Tôi chỉnh độ sáng xuống mức thấp nhất, tay không khỏi run rẩy, mắt dán chặt vào màn hình.
Đột nhiên cấp trên trả lời.
“Tiểu Châu, cô còn ở làng Miêu sao? Tôi đã báo cảnh sát! Chờ thêm một ngày nữa! Nhiều nhất là một ngày! Nhận được tin nhắn xin hãy trả lời, nhận được tin nhắn xin hãy trả lời!”
Tôi cố gắng gõ chữ nhưng màn hình điện thoại đã phụt tắt.
Cả hai chúng tôi thở dài với nhau.
“Châu Văn, điện thoại di động của cô có thời lượng pin dài như vậy mà chúng ta không nghĩ đến điều này sớm hơn.” Vương Dương dường như đang tự nói với chính mình.
Nhưng tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều: “Không sao, tôi đã gửi rồi, cũng nhận được hồi âm.”
Khóe miệng tôi không khỏi cong lên.
Dạ dày của tôi dường như đang phản ứng bằng cách kêu réo.
Vương Dương ở một bên lẩm bẩm: “Một ngày...”
“Châu Văn, chúng ta phải quay trở lại làng.”
Cái gì?
“Vương Dương, ý của cậu là?”
20.
“Không phải bụng cô đang cồn cào sao? Tôi sợ nếu cô đợi ở đây cả ngày cô sẽ ch.ết đói trước khi có người đến mất.”
Nghĩ đến ngôi làng ma quái đó và nụ cười ghê tởm kia, tôi lắc đầu.
“Không, tôi không đói, tôi có thể ăn cỏ và lá cây. Chúng ta đợi ở đây được không? Tôi không muốn về.”
Tôi không muốn di chuyển nữa chứ đừng nói đến việc quay lại.
Tôi cảm thấy bản thân không chỉ kiệt sức về thể chất mà còn kiệt sức cả về tinh thần.
“Châu Văn, cô có nghĩ chúng ta không quay về thì bọn họ sẽ không tìm chúng ta sao?”
Cầu treo bị gãy, cầu vòm bị chặn...
“Thay vì bị động, tốt hơn hết là chủ động để có thể có cơ hội sống sót.”
Sự thật đúng như Vương Dương dự đoán, chúng tôi đi bộ về không lâu thì gặp một nhóm dân làng.
Bọn họ ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi, như thể bọn họ không mong đợi chúng tôi quay lại.
Trên mặt bọn họ là những nụ cười cứng ngắc cảnh giác.
Vương Dương cõng tôi trên lưng làm theo kế hoạch ban đầu.
“Phóng viên Châu bị thương, có lẽ chúng tôi sẽ phải làm phiền mọi người thêm vài ngày nữa.”
Bọn họ nhìn nhau rồi một người dân làng đứng dậy.
“Vậy chúng ta mau chóng đi thôi.”
Chúng tôi lại quay trở lại ngôi làng ma quái này lần nữa.