Chương 2 - Ngôi Làng Ăn Thịt Người

6.

Lúc này trong sân lại truyền đến tiếng bước chân.

Đang bước nhanh đi về chỗ tôi.

Cảm giác bất an trong lòng tôi tăng vọt lên mức mạnh nhất.

Lòng bàn tay toát ra rất nhiều mồ hôi, ẩm ướt lạnh ngắt.

Là ai?

Trưởng làng?

Tôi nghĩ đến bàn tay cứ nhăm nhe khoác lên vai tôi của ông ta vào ban ngày, không nhịn được mà buồn n.ôn.

Không phải ông ta đã hơn bảy mươi tuổi rồi sao?

Lẽ nào là do tôi nghĩ nhiều?

Tiếng bước chân nghe có vẻ rất mạnh, chắc chắn không phải trưởng làng.

Ti.m tôi đ.ập bình bịch bình bịch, trong đầu xuất hiện ra hình dáng của Vương Dương.

Vương Dương, cậu đang ở đâu.

Đợi đã, có khi nào người này là Vương Dương không.

Tôi bạo gan mở ra một khe hở, nương theo ánh sáng trong phòng chiếu ra.

Quả nhiên!

“Vương Dương!”

Tôi nhanh chóng mở cửa ra.

Vẻ mặt Vương Dương nhìn trông hết sức nghiêm trọng, cậu ấy kéo tôi vào trong phòng.

Không đợi tôi nói gì, cậu ấy đã lên tiếng rồi.

“Sang ngày mai chúng ta quay về, nơi này không thể ở thêm được nữa.”

Mặc dù tôi cũng có suy nghĩ này: “Nhưng lãnh đạo...”

“Phóng viên có thể từ chức, còn mạng chỉ có một thôi!”

Tôi do dự, vừa nghĩ đến hàng loạt những chuyện kia bèn kiên định đồng ý.

“Hôm nay cậu đã đi đâu, đã gặp phải chuyện gì?”

“Cô nhớ đứa bé trai mắt to không? Hôm nay tôi nghe được cậu ta bảo trưởng làng là bố cậu ta.”

Nghĩ ngợi xong tôi không nén được mà hít sâu một hơi.

Đứa bé trai đó không quá sáu tuổi.

Mà trưởng làng đã hơn bảy mươi.

Nhưng mà... cũng không phải không có khả năng.

Vương Dương nhìn ra suy nghĩ của tôi: “Nhưng ba bác gái có mặt trong làng không phải là mẹ cậu ta.”

Tôi liền căng thẳng: “Ý gì?”

Vương Dương tỏ ra nghiêm trọng.

Trong nháy mắt cảm giác bị người khoác vai dường như lại xuất hiện khiến tôi như rơi vào trong hố băng.

Tôi kể chuyện ban ngày cho Vương Dương nghe.

Sắc mặt Vương Dương trở nên khó coi hơn.

“Chuyện của phóng viên kia là thật đấy.”

Cái gì?

“Châu Văn, ngày mai giả vờ là ngày cuối cùng, ngày mốt chúng ta lên đường.”

Tôi đã không nén được mà bắt đầu run rẩy.

Mặc dù lúc trước từng xem bao phim kinh dị.

Nhưng khi nó thật sự xảy ra với mình thì tôi vẫn cảm nhận được sự sợ hãi đến từ đáy lòng.

Tôi muốn rời khỏi nơi quái quỷ này ngay lập tức.

Giọng tôi bắt đầu trở nên run rẩy.

“Không thể đi luôn ngày mai sao?”

“Không được, ngày mai đi e là quá rõ rệt, tôi sợ sẽ xảy ra rắc rối.”

Tôi cúi đầu, mắt không tự chủ mà cay xè.

Vương Dương không biết làm sao: “Đừng sợ, cô đừng sợ, không phải còn có tôi nữa sao?”

Dỗ kiểu này càng khiến tôi không nén được mà rơi nước mắt nhiều hơn.

Tôi cố gắng nén nước mắt lại.

Ban đầu còn muốn lập công, nhưng bây giờ cảm thấy còn sống đã là một chuyện không tệ rồi.

“Được rồi, tôi phải đi đây. Cô nhớ đóng chặt các cửa, không được mở cửa, phải khóa lại.”

“Thế nhưng không có khóa.”

“Đợi đã! Châu Văn, tắt đèn!”

Gì cơ?

Tôi nhíu mày.

Lúc này bên ngoài thực sự truyền đến tiếng bước chân rõ ràng.

Có hơi chậm chạp.

Giống như một người lớn tuổi.

Cả người tôi run rẩy, lập tức tắt đèn đi.

7.

Vương Dương nói nhỏ: “Trốn xuống dưới bàn đi, mau lên!”

Tôi gật đầu, chui xuống gầm bàn, bụm miệng co người lại.

Vương Dương trốn ra sau cửa, cả người cảnh giác nhìn người bên ngoài.

Tiếng bước chân đi đến cửa vẫn không ngừng lại mà tiếp tục tiến lên phía trước.

Người này là muốn đi đến cửa sổ?

Cửa sổ và giường được kê sát nhau.

Tim tôi đập mạnh, hết sức chăm chú nghe ngóng tiếng động bên ngoài.

Tiếng bước chân không nhanh không chậm, khi đến cửa sổ mới dừng lại.

Trong bóng tối tôi và Vương Dương nhìn nhau.

Đột nhiên một luồng sáng chiếu rọi vào trong, cửa sổ bị mở ra một khe.

Ngay sau đó là một bàn tay thò vào, sờ trái phải lên tấm chăn.

Cả người tôi không ngừng run rẩy.

Bên kia dường như do không sờ thấy gì nên đã rút tay lại.

Không biết Vương Dương nghĩ gì mà ngay lập tức nhón chân leo lên giường, dùng chăn quấn lấy mình.

Ánh sáng chiếu vào càng nhiều hơn.

Nhờ ánh sáng bên ngoài đã chiếu sáng một đôi mắt qua khe cửa sổ.

Một đôi mắt nhăn nhúm, mang theo sự dữ tợn tàn ác và cảnh giác.

Tôi co người chặt hơn để né đi ánh sáng ở cửa sổ.

Tôi giữ im không dám động đậy, cố gắng nín thở.

Người này, thực sự là trưởng làng...

Cặp mắt kia nhìn lên giường giống như đang chăm chú nhìn con mồi.

Sau khi nhìn thấy tấm chăn phồng lên thì người kia nheo mắt lại.

Sau đó lại thò bàn tay vào.

Kéo chăn ra nhưng tấm chăn không nhúc nhích.

Đôi bàn tay già nua kia lúc này trông rất mạnh, giống như một con th.ú d.ữ.

Tôi đột nhiên nhớ đến cảm giác như chăn trên người bị lật ra vào mấy ngày trước.

Đó không phải mơ!

Đó là sự thật!

Ngay lập tức trên người tôi giống như có hàng trăm hàng ngàn con kiến đang bò.

Cào ruột xé gan khiến tôi không nhịn được mà muốn n.ôn.

Tôi cắn chặt môi, không ngừng run rẩy.

Không được phát ra tiếng, không được phát ra tiếng.

Bàn tay bên ngoài cửa sổ vẫn cố chấp kéo tiếp, nhưng lần này vẫn không nhúc nhích.

Bàn tay ấy chậm chạp thu về.

Cả người tôi giống như rã rời ngã ngồi ra đất.

Đột nhiên cửa sổ lại mở toang ra.

Cặp mắt kia, ngay cả khuôn mặt cũng hiện rõ hơn dưới ánh trăng bên ngoài.

Trong bóng tối, ông ta giống như đang cười.

Tôi bịt chặt miệng, nhưng nước mắt lại không ngừng chảy.

Châu Văn Châu Văn, không được phát ra tiếng, không được phát ra tiếng!

Tôi không dám cử động, cố gắng giữ nguyên tư thế ban nãy.

Cuối cùng ánh sáng trong phòng cũng tắt ngúm, cửa sổ cũng đóng chặt lại.

Tôi không dám buông lỏng cảnh giác, mãi cho đến khi tiếng bước chân xa dần rồi biến mất.

Vương Dương lật chăn ra.

Trán cậu ấy đã phủ kín mồ hôi, hơi thở cũng gấp gáp.

Tôi như bị rút hết sức lực, cũng không thể chống đỡ thêm nữa mà bắt đầu khóc nức nở.

Vương Dương ôm lấy tôi an ủi hồi lâu.

Đợi đến khi ổn định hơn tôi mới kể những tình tiết mà tôi nghĩ là mơ trong mấy đêm trước với Vương Dương.

Vương Dương nghiến chặt răng: “Tên chó ch.ết!”

Sau đó cậu ấy nắm chặt lấy vai tôi: “Cố gắng thêm một ngày nữa, một ngày nữa là chúng ta rời đi, ngày mai cô phải coi như không có chuyện gì xảy ra, được chứ?”

Tôi nhớ đến đôi mắt đáng sợ và nụ cười ghê gớm kia, vẫn không nhịn được mà n.ôn thốc.

Lúc mới đầu tôi còn coi ông ta như ông nội mình nữa.

Nghĩ đến đây dạ dày cuộn trào khiến tôi vô cùng khó chịu.

Kiên trì thêm một ngày, kiên trì thêm một ngày nữa thôi!

8.

Buổi sáng tỉnh dậy, tôi cảm thấy cả người mất hết sức lực.

Thế nhưng hôm nay tôi đi cùng Vương Dương nên cũng cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.

Trưởng làng giống như lúc trước đi đến trước mặt tôi.

Hôm nay nhìn thế nào tôi cũng cảm thấy khuôn mặt của ông ta khiến tôi vừa sợ hãi vừa gh.ê t.ởm.

Đặc biệt là hai bàn tay khi chạm vào vai tôi, tôi vô thức hơi run run.

Trưởng làng giống như không nghĩ đến tôi sẽ có phản ứng như vậy nên ngẩn người ngay tại chỗ.

Không hay rồi, phản ứng của tôi có hơi nhạy cảm quá mức.

Tôi liếm đôi môi khô khốc nói: “Cháu hơi khó chịu, hôm qua dường như sốt nhẹ.”

Cặp mắt như d.ã th.ú ấy chăm chú nhìn tôi hồi lâu mới dần mỉm cười trở lại.

“Không thoải mái do chỗ ở hay là đồ ăn?”

Dáng vẻ ấy vẫn như đang lo lắng quan tâm.

Tôi lắc đầu: “Không không không, là do cơ thể cháu vốn đã yếu ớt.”

Vương Dương trực tiếp chen vào giữa tôi và trưởng làng.

“Trưởng làng, phụ nữ mà, cho nên rất yếu ớt, hay ông dẫn cháu đi thăm thú đi, cháu chụp tốt hơn cô ấy nhiều.”

Trưởng làng không biết bị đã bị câu nói nào hấp dẫn: “Ai da, phóng viên Vương hiểu rõ nhỉ, cậu kết hôn rồi à?”

“Kết hôn rồi, nhà cháu rất phiền hà, phụ nữ không phải đều thế sao.”

“Ha ha ha, nghĩ giống tôi, đây chắc hẳn là tuần hoàn gì đó, cái gì mà nam cày...”

“Nam cày nữ dệt.”

“Đúng đúng đúng, chính là cái này.”

Hai người họ trò chuyện với nhau vui vẻ như bạn bè, cũng thuận thế đi về phía trước.

Lúc này tôi mới thả lỏng, phát hiện mình đã đẫm mồ hôi.

Hai người họ vừa đi thì Vương Dương đột nhiên quay đầu nói một câu.

“Nếu như cô không thoải mái thì về trước đi, tôi với trưởng làng đi là được rồi.”

Cậu ấy nháy mắt với tôi.

Nói xong lại quay sang nói với trưởng làng mấy câu gì đó.

Trưởng làng nhìn trông rất vui vẻ, vẫy tay về phía này.

“Phóng viên Vương nói không sai.”

Nhìn bóng dáng hai người họ đi về phía trước, cơ thể tôi ngay lập tức mất hết sức, tôi chậm chạp ngồi xổm xuống.

Có cảm giác sống sót sau t.ai n.ạn.

Nếu so sánh thì Vương Dương tỏ ra rất ung dung.

Cậu ấy cố ý nói mấy lời thu hút đã đạt tới cảm giác “cùng chung chí hướng”, “ăn nhịp với nhau” với trưởng làng.

Bởi điều dễ thấy nhất ở ngôi làng này là chế độ phong kiến.

Và trưởng làng chắc chắn là thủ phạm sâu xa nhất bên trong.

9.

Đợi đến khi khá ổn định, tôi mới đứng dậy đi trên đường không có đích đến.

Dân làng nhìn thấy tôi đều mỉm cười chào hỏi.

Nhìn thế này, thật sự phụ nữ ít đến đáng thương.

Tôi nhớ tới lúc mình mới đến, lãnh đạo nói với tôi rằng Tiểu Châu chăm chỉ làm việc, nếu ở làng Miêu làm tốt chắc chắn sẽ được thăng chức.

Chúng tôi lấy lý do quảng bá đặc sản địa phương để đến nơi này, thực tế là thu thập thông tin.

Nhưng cấp trên cũng không dặn dò phải thu thập thông tin gì cả.

Nhìn theo hướng này, nếu muốn thu thập thông tin thì rõ ràng cảnh sát có thể làm được, hoặc cứ đến điều tra một cuộc là được ngay.

Vì sao còn lấy lý do khác để tới thu thập thông tin?

Lúc đó tôi không nghĩ đến phương diện này, cho rằng chỉ đơn giản là thu thập một vài thông tin mà thôi.

Từ góc nhìn này, xem ra ngôi làng này giống như một con quái vật ă.n th.ịt người.

Một phóng viên m.ất tí.ch cách đây vài năm nhưng không điều tra được, ngôi làng có nhiều trẻ con nhưng hầu như không có phụ nữ...

Bên trong nơi này giống như ẩn giấu một bí mật lớn nào đó.

Nhưng dường như người chọc thủng lại không có mặt.

Tôi cứ đi, đi mãi cũng không biết mình đã đến nơi nào.

Trước mặt là một cánh cửa sắt màu đỏ.

Tôi ngó trái ngó phải, thấy gần đây không có ai.

Tôi có ấn tượng với cánh cửa này.

Khi trưởng làng dẫn tôi đi dạo đã từng nhắc một câu đến tòa nhà sắp sụp bên trong rất nguy hiểm.

Bảo chúng tôi đừng đi vào.

Quả thực, nhìn vào cánh cửa sắt đã bong tróc lớp sơn, tôi có thể biết rằng ngôi nhà này có chút lịch sử.

Nhưng tôi nhớ lần trước nhìn thấy thì rõ ràng trên cửa sắt có một ổ khóa thêu.

Khi đó tôi còn cảm thấy trưởng làng quan tâm như vậy thì muốn vào cũng không vào được.

Nhưng bây giờ ổ khóa đã mở, treo lủng lẳng trên vòng gõ cửa.

Lẽ nào là sắp sửa sang?

Tôi không nghĩ nhiều định quay về.

Nhưng bên tai truyền đến âm thanh tiếng quạ đen kêu.

Lại vừa giống như tiếng lảm nhảm với cổ họng khô khốc.

Tôi cẩn thận lắng nghe âm thanh này lần nữa.

Dường như nó phát ra từ phía sau cánh cửa đỏ.

Da gà da vịt tôi dựng đứng ngay lập tức.

Bên trong này lẽ nào có người.

Tôi cứng ngắc quay đầu nhìn về phía cánh cửa sắt màu đỏ này, nhíu mày một cách khó tin.

10.

Âm thanh đứt quãng, lúc to lúc nhỏ.

Trong đầu tôi đang phân vân không biết nên vào xem hay nên rời đi.

Cuối cùng, lòng tôi chùng xuống, tôi nhắm mắt lại không nhìn nữa.

Ngày mai tôi sẽ rời đi, tôi không thể lo thêm những việc lặt vặt khác được.

Ngay khi suy nghĩ này xuất hiện, tôi lập tức cảm thấy gh.ê t.ởm chính bản thân mình.

Hóa ra khi phải đối mặt với số phận thì con người ta lại có thể trở nên ích kỷ đến vậy.

Nhưng yêu mạng sống của mình thì có gì sai chứ.

Suy nghĩ mâu thuẫn này giằng xé trái tim tôi, âm thanh bên trong vọng ra càng to hơn nữa.

Cổ họng khô khốc như vậy khiến người nghe cảm thấy có chút đ.au lò.ng.

Giống như một con d.ao c.ứa vào trái tim tôi.

Cuối cùng, tôi không kìm được nữa mà bước vào cánh cửa cấm ấy.

Cánh cửa phát ra tiếng kêu cọt kẹt, trong sân mọc đầy cỏ dại, hai bên là những đống cỏ được cắt rồi vun đống.

Những con côn trùng bay dày đặc chợt khiến tôi giật mình khi mở cửa.

Chúng phân tán ra hai bên.

Tôi đi về phía trước theo tiếng động, cuối cùng dừng lại cạnh chuồng lợn.

Nằm trong chuồng lợn là một người phụ nữ!

Da của người phụ nữ có cảm giác như bị bỏ.ng do nước sôi, bị lẫn lộn với chất bẩn và ph.ân lợn.

Còn cơ thể cô ấy chỉ được bọc bằng thứ gì đó miễn cưỡng nhìn giống vải, trên tấm vải dính đầy ph.ân.

Nhìn trông cực kỳ nhếch nhác.

Trước mặt cô ấy là một dãy máng xi măng, trong máng có thể nhìn thấy cả giòi bọ.

Từ đây tôi đã ngửi thấy mùi ôi thiu, chua ngoét trong thùng.

Cô ấy ngước lên nhìn tôi, tôi sợ quá nên lùi lại vài bước, khuôn mặt ấy dường như không thể coi là mặt người.

Cô ấy dường như nhìn thấy điều gì đó kỳ lạ, khàn giọng bò tới.

Khi tới mái hiên chuồng lợn, cô ấy giơ hai “tay” lên trước mặt như muốn nịnh nọt.

Giống như một con vật, trọng tâm không vững nên đã ngã sang một bên.

Xung quanh cô ấy là ruồi và côn trùng.

Nước mắt tôi không thể ngừng rơi.

Tôi chợt nhớ đến lời Vương Dương nói.

“Cô không phát hiện ra dường như làng này không có phụ nữ sao?”

Tôi sững sờ một lúc rồi vội lấy điện thoại ra.

Tôi chụp liên tiếp nhiều bức ảnh.

Tay tôi run lên không sao khố.ng ch.ế được.

Tôi đã ấn sai mấy ứng dụng mới ấn được vào wechat.

Tôi đã gửi toàn bộ ảnh cho Vương Dương.

Mặc dù tín hiệu ở đây không tốt lắm nhưng vẫn hơn chỗ chúng tôi ở rất nhiều.

Sóng mạng hiển thị hai vạch.

Tôi che miệng lại và từ từ xâu chuỗi mọi thứ lại với nhau trong sự hoài nghi.

Không được, tôi phải ra ngoài trước.

Ngày mai sau khi trở về tôi phải phơi bày những bức ảnh ra!

Nhưng trước khi tới cửa, tôi đã nghe thấy tiếng động giống như nước đ.ập vào thùng gỗ.

Có ai đó đang tới đây!

Tôi vội vàng nhìn xung quanh và trốn ra sau đống cỏ khô.

Cánh cửa cọt kẹt, có một bác gái bước vào.

Là một người trong số ít phụ nữ trong làng mà tôi đã gặp.

Bà ấy mang theo nửa thùng nước vo gạo.

Người phụ nữ trong chuồng lợn lại hét lên.

“Được rồi được rồi, không phải chỉ trễ chút sao, đâu đến nỗi kêu gào thế.”

Tiếng nước đổ vào trong máng rất rõ ràng.

Đổ xong bác gái cũng không rời đi ngay, chỉ ngồi một bên nhìn chuồng lợn, lẩm bẩm một mình.

“Cô ấy.” Bà ấy thở dài: “Cũng sắp đến giờ rồi.”

Tôi không khỏi run rẩy khi nghe thấy điều này.

Nói cái gì, cũng sắp đến giờ rồi?

Lúc này điện thoại lại đột nhiên vang lên.

Mẹ nó.

Tôi vội vàng tắt máy rồi chỉnh âm lượng xuống mức thấp nhất.

Tín hiệu có thật sự không đúng lúc.

“Ai?”

Bác gái đã cảnh giác đứng ngay dậy.

Liếc mắt một cái, tôi nhìn thấy bà ấy đang nhặt một cái cuốc.

Tôi vùi đầu vào trong bóng tối, nước mắt không nén được mà tuôn rơi không ngừng.

Bà ấy giảm tốc độ, thận trọng bước về phía đống cỏ khô.