Chương 2 - Ngồi Chờ Đến Khi Cả Hai Cùng Chết
2/ “Hét cái gì? Yên lặng!”
Lạc Doanh ngoạc họng lên hét, ai không biết lại tưởng cô là người, Dụ Phiên Trang mới là ma.
“Sao... Sao anh thấy tôi? Anh... Anh...”
“Ma quỷ thôi, có gì mà không thể thấy?”
Lạc Doanh câm nín.
Hắn nói nhẹ nhàng thật, chuyện thấy một con ma lõa thể là bình thường?
“Cấm nhìn! Đi đốt quần áo cho tôi ngay!”
Dụ Phiên Trang nhíu mày.
“Cũng chết rồi, là một con ma rồi mà da mặt cũng mỏng như thế?”
“Nhanh! Không được nhìn!”
Dụ Phiên Trang hết cách, đành phải chạy đi mua rồi đốt cho cô một bộ đồ.
Vừa đốt anh ta còn vừa nói.
“Không phải đến để quyến rũ tôi à, có khác gì mấy con quỷ khác đâu.”
“Anh lẩm bẩm cái gì trong miệng đó?”
“Tôi nói mình đẹp trai nhà giàu, con ma như cô được lợi không biết hưởng.”
“Ba hoa với con ma, tôi thấy anh thần kinh thì có.”
“Cô!”
“Mấy cái đó ma có sài được không?”
Dụ Phiên Trang im lặng, quay sang nhìn cô đã mặc xong bộ đồ.
“Cô là ma da à? Não úng nước!”
Lạc Doanh nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng chọn không đáp lời.
Không so đo với người sắp chết!
“Anh có giỏi thì tiêu hết tiền của mình trong ngày hôm nay đi?”
“Cả đời tôi cũng không tiêu hết.”
Cô cười thầm, cả đời của anh ta cũng chỉ còn hôm nay.
Lạc Doanh lơ lửng trên không trung vô cùng thảnh thơi.
“Đi đi đi, đừng có làm phiền chị đây làm ma lười.”
Lạc Doanh hết hứng với tên này rồi, ban đầu còn thấy hắn đẹp trai muốn đu bám một chút, giờ biết hắn thần kinh thì thay đổi muốn đuổi hắn đi.
Dụ Phiên Trang cũng đến bất lực.
Không phải ma tìm đến hắn đều thích đè lên cổ hắn cả ngày lần đêm à?
“Ma kia, cô không thích tôi?”
“Hờ.”
Lạc Doanh vừa ngoáy tai vừa lẩm bẩm.
“Thần kinh.”
“???”
“Giữa người với ma làm gì có thích với không thích?”
“Mà cho dù anh có là ma thì anh có gì mà đòi tôi thích?”
Nói xong thì Dụ Phiên Trang tức giận đùng đùng bỏ ra ngoài.
Lạc Doanh không có thời gian quan tâm mấy chuyện này, lại nhìn đồng hồ.
Còn tận 12 giờ nữa mới đến giờ cái tên này chết.
Lạc Doanh tự dưng cảm thấy nhàm chán thế là đổi ý bay theo Dụ Phiên Trang.
“Dụ Phiên Trang! Chúng đều là con anh đó! Anh sao có thể... Bỏ mặc 8 đứa con mà đi như thế à?”
“Để mẹ chúng nuôi đi, kiếm tôi làm gì? Tôi có sữa chắc?”
“Anh... Anh...”
Lạc Doanh vừa ra đã được xem một cảnh tượng nghìn năm có một.
Người phụ nữ xinh đẹp kia đang lôi lôi kéo kéo Dụ Phiên Trang, đòi hắn ta chịu trách nhiệm.
Mặt hắt lạnh hơn cả tảng băng, cô ở góc độ một người qua đường không liên quan, thấy hắn như thế cũng chỉ âm thầm đánh giá.
“Thì ra tên này là phắc boi.”