Chương 4 - Ngốc Vương Gia và Bí Mật Đằng Sau
Gò má Tiêu Dụng Hành lập tức đỏ bừng, ánh mắt lúng túng đảo quanh: “Vậy A Hành như thế, có tính là bảo vệ phu nhân không?”
Bộ dạng xấu hổ của Tiêu Dụng Hành thật sự đáng yêu vô cùng.
“Có chứ.” Ta lại không nhịn được mà hôn chàng thêm một cái, “Cho nên đây là phần thưởng của chàng.”
Mắt Tiêu Dụng Hành sáng lên, ríu rít áp sát: “Vậy A Hành còn muốn nữa.”
Chàng ôm ta ngồi lên đùi mình, hôn tới tấp.
Chưa bao lâu, đã dụi đầu rên rỉ bên vai ta.
Ta nhận ra sự thay đổi của chàng, ghé sát tai thì thầm: “A Hành còn muốn được thưởng nhiều hơn nữa không?”
Tiêu Dụng Hành khẽ “ừ” một tiếng, “Giống hồi sáng ấy à, phu nhân?”
Ai nói vương gia này ngốc chứ.
Chẳng phải rất thông minh sao?
Ta khẽ cắn tai chàng: “Còn nhiều hơn cả sáng nay, chúng ta viên phòng nhé?”
7
Vừa dùng xong bữa tối, Tiêu Dụng Hành liền quấn lấy ta đòi thưởng.
A Cửu ở bên không hiểu gì.
Thấy chàng hớn hở như vậy, tưởng là có gì vui, liền tò mò hỏi:
“Phần thưởng gì mà vương gia vui đến thế?”
“Phần thưởng là vương phi sẽ cùng ta… ưm ưm ưm!”
Ta lập tức bịt miệng chàng lại, mặt đỏ như gấc kéo chàng vào nội điện.
“Vương gia, chuyện này là bí mật giữa hai chúng ta, không được nói linh tinh đâu, biết chưa?”
Ta đang nghiêm túc căn dặn, hoàn toàn không nhận ra tư thế hiện tại hai người ám muội thế nào.
Ta ép Tiêu Dụng Hành vào cửa điện.
Kiễng chân bịt miệng chàng.
Mà vì ta thấp hơn một cái đầu, cả người gần như dán chặt vào chàng.
Tai chàng đỏ bừng.
Cơ thể cũng có phản ứng.
Chàng ngoan ngoãn “ừm” một tiếng, giọng khàn khàn.
Ta chậm rãi buông tay, vòng tay lên vai chàng.
Còn chưa kịp nói gì, Tiêu Dụng Hành đã hiểu ý, bế bổng ta lên, đi về phía giường…
Dưới màn trướng hoa, ánh nến ấm áp.
Ta quỳ ngồi trước mặt Tiêu Dụng Hành, từng món từng món cởi y phục cho chàng, rồi run rẩy đưa tay cởi đồ mình.
Tay vừa chạm vào dải buộc, đã bị Tiêu Dụng Hành nắm lấy.
Chàng ngẩng đầu cười ngọt ngào: “Phu nhân giúp ta thay đồ, ta cũng phải giúp phu nhân.”
Động tác vụng về nhưng vô cùng kiên nhẫn.
Cuối cùng lại là ta không chờ được nữa, khi chàng còn đang cúi đầu tìm tòi, ta đã chủ động tháo bỏ lớp cuối cùng.
Trở mình đè lên…
…
Ta không ngờ lại đau đến vậy, cắn môi mà vẫn không kìm được nước mắt.
Tiêu Dụng Hành hoảng loạn rút lui.
Chàng bò lên giường, vụng về lau nước mắt cho ta, còn dùng tay gỡ môi ta ra.
“Phu nhân đừng khóc, A Hành không cần thưởng nữa.”
Sợ ta tự cắn mình, chàng dùng môi mình để chặn lại.
Nhẹ nhàng mở môi ta ra, hôn vừa sâu vừa ướt át.
Ta bắt đầu cảm thấy dễ chịu, liền muốn thử lại lần nữa.
Tiêu Dụng Hành lại nhất định không chịu.
“A Hành không muốn phu nhân khóc.”
“Lần này sẽ không khóc nữa.”
“Phu nhân nói dối.”
“Thật mà.” Ta chớp mắt đề nghị, “Hay lần này để vương gia làm nhé?”
Tiêu Dụng Hành càng cuống lên: “A Hành không biết làm!”
Ta hết cách, đành lén lấy quyển tranh cất dưới giường ra, đỏ mặt đưa cho chàng xem.
Tiêu Dụng Hành tò mò lật xem, đồng tử đột nhiên co lại.
Ta lí nhí nói: “Vương gia thông minh như vậy, nhìn một chút là hiểu ngay thôi.”
Nhưng càng về sau ta càng thấy không ổn.
Sao quyển này càng lật càng kỳ quặc, toàn là cảnh nam tử làm đủ cách để lấy lòng nữ tử…
Không lẽ bà mụ đưa nhầm sách rồi…
Tiêu Dụng Hành lại chăm chú nghiên cứu, như thể đang xem cổ thư thư tịch.
Ta ngượng ngùng muốn giật lại, chàng đã nhanh tay ném sách qua một bên, lại đè ta xuống giường.
Hôn nhẹ trán ta, nghiêm túc nói:
“Phu nhân, A Hành học được rồi.”
Không biết có phải ảo giác không.
Ánh mắt Tiêu Dụng Hành lúc này sâu thẳm đến đáng sợ, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Ta đỏ mặt nhắm mắt, cảm nhận nụ hôn nhẹ nhàng rơi lên môi, nơi cổ, rồi trượt xuống chỗ mềm mại hơn…
Đến khi nhận ra chàng không có ý định dừng lại, ta hoảng hốt đưa tay muốn đẩy.
Lại bị giữ lấy tay, đặt lên vai chàng.
Cảm giác mới mẻ mà nóng bỏng tràn khắp thân thể.
Ta không kìm được khẽ rên, buông lỏng tất cả sức lực.
…
Sau đó mọi thứ như những đợt sóng vô tận, cuốn ta chìm vào biển cả.
Lúc dịu dàng triền miên, lúc lại dữ dội cuồng nhiệt.
Ta mê mang nhìn lên, nghe tiếng chuông vàng trên màn giường rung lên suốt cả đêm.
8
Tề Quốc Công lỡ lời trên triều, bị hoàng thượng phạt bổng lộc một năm, phải ở nhà đóng cửa suy ngẫm.
Nhưng ai ai cũng biết, đương kim thánh thượng nổi tiếng khoan hậu, hiếm khi bắt bẻ câu chữ.
Đây rõ ràng là điềm báo thất sủng của Tề Quốc Công.
Khi thiếp mời của Trần thị được đưa đến vương phủ,
Tiêu Dụng Hành đang nằm gối đầu trên đùi ta, há miệng chờ ta đút nho.
Chàng đã nếm được vị ngọt, nửa tháng qua cứ quấn lấy ta mãi không rời.
Tiêu Dụng Hành học gì cũng nhanh.
Ăn no còn chủ động tắm cho ta, lau tóc, bóp vai.
Ta lần nào cũng thoải mái đến mức không muốn mở mắt, cũng không nỡ từ chối chàng.
Không ngờ lại khiến chàng mệt mỏi quá độ.
Tối hôm trước, khi bế ta từ phòng tắm về giường, chàng choáng đầu loạng choạng.
Ta hoảng hốt, sáng sớm đã sai A Cửu đi mời thái y.
May mà không có gì nghiêm trọng.
Chỉ là thái y đỏ mặt dặn dò ta nên để chàng tiết chế một chút.
Hai ngày ta không cho Tiêu Dụng Hành động vào người, lại khiến chàng tìm được cái cớ để nũng nịu.
Không đọc sách, không luyện võ,
Cứ dính lấy ta, ngay cả uống nước cũng phải để ta đút vào miệng.
Thấy ta định rời giường, chàng ôm eo ta rên rỉ: “Phu nhân đi đâu vậy, A Hành cũng muốn đi.”
Ta biết rõ Trần thị đến vì chuyện gì, không muốn để Tiêu Dụng Hành gặp bà ta.
Ta ôm lấy mặt chàng, hôn nhẹ một cái: “Vương gia có muốn đi Nhất Phẩm Cư ăn vịt tám món không?”
Tiêu Dụng Hành mắt sáng lên: “Muốn! Phu nhân, chúng ta đi ngay nhé?”
Ta gật đầu: “Vương gia để A Cửu giúp người luyện tập xong hôm nay đã, rồi chúng ta cùng đi nhé?”
Gọi là luyện tập, thực chất là vận động thường nhật.
Thái y nói vận động nhiều có lợi cho việc phục hồi trí lực.
Vừa nghe đến luyện tập, mặt Tiêu Dụng Hành xụ xuống: “A Hành không muốn làm bài tập.”
“Thái y bảo phải tập đúng giờ thì mới hồi phục nhanh được.” Ta ghé sát tai chàng, thì thầm một hơi, “Vương gia không muốn nhận thưởng sao?”
Tiêu Dụng Hành lưỡng lự giữa luyện tập và phần thưởng một lúc, cuối cùng uể oải đi theo A Cửu, không quên quay đầu lại ba lần.
Sau khi thay y phục, ta đến tiền sảnh.
Trà trước mặt Trần thị còn chưa nhấp ngụm nào, vừa thấy ta đã “phịch” một tiếng quỳ xuống.
“Cầu xin vương phi cứu lấy Vân Nhi.”
“Lão gia bị giáng chức, lại có ý gả Vân Nhi vào phủ Vĩnh Ninh Bá để kết giao lòng người!”
Ta ra hiệu cho nha hoàn đỡ bà ta đứng dậy.
“Vĩnh Ninh Bá và phủ Tề Quốc Công môn đăng hộ đối, Vân Nhi đâu tính là gả thấp, sao chủ mẫu lại dùng từ ‘cứu’?”
Trần thị đỏ vành mắt, nước mắt như mưa: “Vương phi có lẽ chưa rõ, vị kia của phủ Vĩnh Ninh Bá… không thể phòng sự, thủ đoạn lại tàn nhẫn, đánh đập thê thiếp không chút nương tay, thật chẳng phải phò mã tốt lành.”
Trần thị dung mạo hiền hòa, nói chuyện nhẹ nhàng dịu dàng.
Nhưng chính thứ dịu dàng đó, đã lặng lẽ đâm ta vô số nhát dao trong nhiều năm.