Chương 9 - Ngọc Vỡ
9.
Vách núi gió thổi rất lớn.
Gió thổi lồng lộng, cuốn lấy y phục của ta và hắn khiến chúng bay tứ tung.
Ta nhìn thẳng vào đôi mắt của Thái tử.
Lúc này ta mới nhận ra, Dung Ngọc có một đôi mắt hoa đào, chính là con người trời sinh đã giàu tình cảm, đặt trên người hắn, đôi mắt hoa đào ấy lại trở nên sâu thẳm đầy tàn nhẫn lạnh lùng.
Trước kia ánh mắt hắn nhìn ta tràn đầy hữu tình, khi nhìn người khác thì ánh mắt trở nên lạnh lẽo, giờ đây hắn nhìn người khác bằng ánh mắt hữu tình, ánh mắt hắn nhìn ta lại vô tình lạnh lẽo, ẩn giấu dưới vẻ mặt ôn hòa đó, toàn bộ đều là lạnh lùng xa cách. Ta so với Khúc Anh, không là gì khác tất cả chúng sinh.
Ta che giấu trái tim đau đớn của mình, ánh mắt chăm chú nhìn mặt đất, khi ta ngẩng đầu lên một lần nữa, một giọt nước mắt trong suốt đã lăn dài trên má, lặng lẽ trượt xuống lưu lại một chút ngứa.
Ta cười khổ: “Điện hạ, từ trước đến nay ta đều được dạy dỗ rất nghiêm khắc, khi còn nhỏ, có một lần ta khóc trước mặt người khác, sau đó bị phạt bắt chép sách mấy ngày, còn bị đánh vào tay. Khi đó ngài đau lòng ta, còn kể cho ta nghe rất nhiều chuyện cười để dỗ ta vui vẻ.”
“Càng lớn, ta càng học được cách che giấu cảm xúc của mình, chỉ khi ở trước mặt ngài, vui buồn giận dữ, hỷ nộ ai lạc, tất cả ta đều không cần phải che giấu.”
Thái tử đứng trước gió, trong mắt không có nửa phần đau lòng, chỉ có một chút lo lắng mà nói: “Đều đã qua rồi, cớ sao còn nhắc lại.”
Nước mắt ta rơi ngày một nhiều, giống như chuỗi hạt châu bị đứt mà rơi xuống không ngừng, nước mắt thấm ướt chiếc áo của ta, giọng nói của ta vô thức vì nức nở mà trở nên nghẹn ngào: “Điện hạ, ngài thật sự không sợ rằng, đến một ngày khi ngài nhớ lại mọi thứ, ngài sẽ hối hận sao?”
Hắn: “Ngọc, trước giờ chưa từng hối hận.”
Ta che mặt lại khóc thật lâu, ta khóc bao lâu, hắn đứng ở đó bấy lâu, trái lại hắn còn rất nhẫn nại. Hắn vẫn luôn như vậy, hành động thờ ơ không nhanh không chậm, trong lòng là lạnh lùng vô tình.
Khóc được một lúc, ta mới chậm rãi kìm lại nước mắt, từ đâu đó lấy ra một chiếc kéo, đó là chiếc kéo ta đã dùng để cắt áo cưới nhưng lại bị nhũ mẫu ngăn lại.
Vách núi gió thổi rất lớn.
Gió thổi lồng lộng, cuốn lấy y phục của ta và hắn khiến chúng bay tứ tung.
Ta nhìn thẳng vào đôi mắt của Thái tử.
Lúc này ta mới nhận ra, Dung Ngọc có một đôi mắt hoa đào, chính là con người trời sinh đã giàu tình cảm, đặt trên người hắn, đôi mắt hoa đào ấy lại trở nên sâu thẳm đầy tàn nhẫn lạnh lùng.
Trước kia ánh mắt hắn nhìn ta tràn đầy hữu tình, khi nhìn người khác thì ánh mắt trở nên lạnh lẽo, giờ đây hắn nhìn người khác bằng ánh mắt hữu tình, ánh mắt hắn nhìn ta lại vô tình lạnh lẽo, ẩn giấu dưới vẻ mặt ôn hòa đó, toàn bộ đều là lạnh lùng xa cách. Ta so với Khúc Anh, không là gì khác tất cả chúng sinh.
Ta che giấu trái tim đau đớn của mình, ánh mắt chăm chú nhìn mặt đất, khi ta ngẩng đầu lên một lần nữa, một giọt nước mắt trong suốt đã lăn dài trên má, lặng lẽ trượt xuống lưu lại một chút ngứa.
Ta cười khổ: “Điện hạ, từ trước đến nay ta đều được dạy dỗ rất nghiêm khắc, khi còn nhỏ, có một lần ta khóc trước mặt người khác, sau đó bị phạt bắt chép sách mấy ngày, còn bị đánh vào tay. Khi đó ngài đau lòng ta, còn kể cho ta nghe rất nhiều chuyện cười để dỗ ta vui vẻ.”
“Càng lớn, ta càng học được cách che giấu cảm xúc của mình, chỉ khi ở trước mặt ngài, vui buồn giận dữ, hỷ nộ ai lạc, tất cả ta đều không cần phải che giấu.”
Thái tử đứng trước gió, trong mắt không có nửa phần đau lòng, chỉ có một chút lo lắng mà nói: “Đều đã qua rồi, cớ sao còn nhắc lại.”
Nước mắt ta rơi ngày một nhiều, giống như chuỗi hạt châu bị đứt mà rơi xuống không ngừng, nước mắt thấm ướt chiếc áo của ta, giọng nói của ta vô thức vì nức nở mà trở nên nghẹn ngào: “Điện hạ, ngài thật sự không sợ rằng, đến một ngày khi ngài nhớ lại mọi thứ, ngài sẽ hối hận sao?”
Hắn: “Ngọc, trước giờ chưa từng hối hận.”
Ta che mặt lại khóc thật lâu, ta khóc bao lâu, hắn đứng ở đó bấy lâu, trái lại hắn còn rất nhẫn nại. Hắn vẫn luôn như vậy, hành động thờ ơ không nhanh không chậm, trong lòng là lạnh lùng vô tình.
Khóc được một lúc, ta mới chậm rãi kìm lại nước mắt, từ đâu đó lấy ra một chiếc kéo, đó là chiếc kéo ta đã dùng để cắt áo cưới nhưng lại bị nhũ mẫu ngăn lại.