Chương 21 - Ngọc Vỡ
21.
Đàn, tất nhiên là không mang tới. Nếu không thì ta nên dùng lý do gì để từ chối lên sân khấu trình diễn đây?
Ta vốn tưởng rằng, bàn đạo không chết còn đạo sĩ thì tội nghiệp, để cho Tống Song nhận được cành hoa mận đó, để nàng phải lo lắng nên làm thế nào để ứng phó với Quý phi. Vậy nên ta đã không mang đàn tới.
Nhưng tình hình hiện tại dường như đã nằm ngoài dự đoán của ta.
Nếu như ta không đáp ứng với Quý phi là sẽ giúp bà ta, như vậy sẽ khó tránh khỏi việc bà ta sẽ không vừa mắt Khương gia, lại nói tất cả tiểu thư khuê cát trong kinh thành lại không bằng một tiểu y nữ, như vậy sẽ trở thành trò cười cho người khác.
Ta đứng dậy: “Thưa Quý phi nương nương, đàn của thần nữ đã được gửi đi để kiểm tra và tu dưỡng rồi. Nhưng, thần nữ thấy trong gánh hát có một chiếc đàn Không, cũng có thể thử một chút.”
Thứ mà Tống Song đã đàn chính là cổ cầm, ta cũng không thể lại đàn cổ cầm, nếu như đàn tốt sẽ khiến cho nàng không còn mặt mũi, đàn không tốt lại tự khiến bản thân mất mặt. Những quý nữ vừa rồi lên sân khấu biểu diễn, không có ai là chơi đàn Không.
Đàn Không được mang lên, ta nhẹ nhàng dùng tay thử gảy dây đàn.
Chắc hẳn trong gánh hát có một nhân vật rất giỏi chơi đàn Không, gánh hát còn đặc biệt mang tới một cây đàn Không thật, thế nhưng âm sắc lại không phải quá tốt, chỉ dùng để đàn tạm một chút thì vẫn có thể.
Con cháu của những gia đình quý tộc thường rất tôn sùng đàn và sáo, cầm tiêu tao nhã, thế nhưng lại có rất ít người học đàn Không, bởi họ cho rằng đàn Không và đàn tỳ bà ta là những nhạc cụ chỉ dành riêng cho những người có danh tiếng, trong khi họ tự giáng thân phận của mình xuống.
Kỳ thật ta thích đàn Không hơn, bởi lần đó khi Dung Ngọc chọc giận ta, phát hiện ra ở góc của áo choàng đã được thêu một miếng gừng xấu hoắc, hắn mới biết là ta đã giận rồi, hắn dẫn ta đi dạo phố, ta đã nhìn trúng một cây đàn Không.
Cây đàn Không đó thực sự rất đẹp, nó đẹp đến mức ta có thể vì nó mà bế quan học đàn Không trong một khoảng thời gian. Thế nhưng vài tháng trước cây đàn đã bị đem bán đi rồi.
Ta thử âm, dần dần có được cảm giác tay, khi ta bắt đầu đàn, bốn bề xung quanh dần trở nên tĩnh lặng chầm chậm bị cầm âm đưa vào sự tĩnh lặng huyền bí của ánh trăng.
Trăng soi núi vắng, hương thơm từ những bông hoa mận lơ lửng như có như không bay trong không trung.
Khi bản nhạc kết thúc, tất cả đều im lặng.
Ta không bất ngờ, nhàn nhã hướng về phía Quý phi cáo lui, sau đó quay trở về chỗ ngồi của mình.
Sau đó mọi người như giật mình mà tỉnh giấc, những lời khen ngợi vang lên không ngớt.
Quý phi nói rằng ta không hổ danh là người đứng đầu, bà ta đem cành hoa mận đó tặng cho ta, thế nhưng bà ta không sai người đưa cành hoa tới cho ta, đôi bàn tay tuyệt đẹp của bà ta đã đem bông hoa mận trân quý của mình tới tặng cho ta.
“Hoa nở đáng bẻ thì bẻ ngay. Dựa theo thông lệ trước đây, bông hoa này, Khương tiểu thư có thể tặng cho một người đang ngồi bên dưới. Không biết Khương tiểu thư muốn tặng nó cho ai?”
Đàn, tất nhiên là không mang tới. Nếu không thì ta nên dùng lý do gì để từ chối lên sân khấu trình diễn đây?
Ta vốn tưởng rằng, bàn đạo không chết còn đạo sĩ thì tội nghiệp, để cho Tống Song nhận được cành hoa mận đó, để nàng phải lo lắng nên làm thế nào để ứng phó với Quý phi. Vậy nên ta đã không mang đàn tới.
Nhưng tình hình hiện tại dường như đã nằm ngoài dự đoán của ta.
Nếu như ta không đáp ứng với Quý phi là sẽ giúp bà ta, như vậy sẽ khó tránh khỏi việc bà ta sẽ không vừa mắt Khương gia, lại nói tất cả tiểu thư khuê cát trong kinh thành lại không bằng một tiểu y nữ, như vậy sẽ trở thành trò cười cho người khác.
Ta đứng dậy: “Thưa Quý phi nương nương, đàn của thần nữ đã được gửi đi để kiểm tra và tu dưỡng rồi. Nhưng, thần nữ thấy trong gánh hát có một chiếc đàn Không, cũng có thể thử một chút.”
Thứ mà Tống Song đã đàn chính là cổ cầm, ta cũng không thể lại đàn cổ cầm, nếu như đàn tốt sẽ khiến cho nàng không còn mặt mũi, đàn không tốt lại tự khiến bản thân mất mặt. Những quý nữ vừa rồi lên sân khấu biểu diễn, không có ai là chơi đàn Không.
Đàn Không được mang lên, ta nhẹ nhàng dùng tay thử gảy dây đàn.
Chắc hẳn trong gánh hát có một nhân vật rất giỏi chơi đàn Không, gánh hát còn đặc biệt mang tới một cây đàn Không thật, thế nhưng âm sắc lại không phải quá tốt, chỉ dùng để đàn tạm một chút thì vẫn có thể.
Con cháu của những gia đình quý tộc thường rất tôn sùng đàn và sáo, cầm tiêu tao nhã, thế nhưng lại có rất ít người học đàn Không, bởi họ cho rằng đàn Không và đàn tỳ bà ta là những nhạc cụ chỉ dành riêng cho những người có danh tiếng, trong khi họ tự giáng thân phận của mình xuống.
Kỳ thật ta thích đàn Không hơn, bởi lần đó khi Dung Ngọc chọc giận ta, phát hiện ra ở góc của áo choàng đã được thêu một miếng gừng xấu hoắc, hắn mới biết là ta đã giận rồi, hắn dẫn ta đi dạo phố, ta đã nhìn trúng một cây đàn Không.
Cây đàn Không đó thực sự rất đẹp, nó đẹp đến mức ta có thể vì nó mà bế quan học đàn Không trong một khoảng thời gian. Thế nhưng vài tháng trước cây đàn đã bị đem bán đi rồi.
Ta thử âm, dần dần có được cảm giác tay, khi ta bắt đầu đàn, bốn bề xung quanh dần trở nên tĩnh lặng chầm chậm bị cầm âm đưa vào sự tĩnh lặng huyền bí của ánh trăng.
Trăng soi núi vắng, hương thơm từ những bông hoa mận lơ lửng như có như không bay trong không trung.
Khi bản nhạc kết thúc, tất cả đều im lặng.
Ta không bất ngờ, nhàn nhã hướng về phía Quý phi cáo lui, sau đó quay trở về chỗ ngồi của mình.
Sau đó mọi người như giật mình mà tỉnh giấc, những lời khen ngợi vang lên không ngớt.
Quý phi nói rằng ta không hổ danh là người đứng đầu, bà ta đem cành hoa mận đó tặng cho ta, thế nhưng bà ta không sai người đưa cành hoa tới cho ta, đôi bàn tay tuyệt đẹp của bà ta đã đem bông hoa mận trân quý của mình tới tặng cho ta.
“Hoa nở đáng bẻ thì bẻ ngay. Dựa theo thông lệ trước đây, bông hoa này, Khương tiểu thư có thể tặng cho một người đang ngồi bên dưới. Không biết Khương tiểu thư muốn tặng nó cho ai?”